Người nọ đứng ngược sáng, hai tay khoanh trước ngực, áo thụng vải xanh, đai lưng đeo túi thơm, một đôi mắt lả lướt phong lưu từ trên xuống dưới săm soi Cố Niệm, như thể rình mò con mồi đã sa lưới.
Hắn ta bước lên một bước, gương mặt đã quen ngắm gió trăng cuối cùng cũng lộ ra dưới ánh sáng.
Cố Minh Chương cười hì hì nói: “Nhị muội muội đi vội vàng như vậy, trời sắp mưa lớn, muội thế mà còn đón thuyền đêm, thật khiến người ta lo lắng. Ta đây làm huynh trưởng không yên tâm, đặc biệt đến đi cùng muội một đoạn đường.”
Chân Cố Niệm nặng tựa ngàn cân không thể nhúc nhích, tứ chi nàng lạnh ngắt, toàn thân run rẩy nhè nhẹ, không biết là bước nào đã làm lộ tin tức, lại để Cố Minh Chương thừa cơ xen vào.
Nàng đã cố hết sức rút ngắn thời gian tin tức truyền ra ngoài, chính là định lẳng lặng rời khỏi Kinh thành không để người ngoài phát giác.
Nàng cứng đờ nhích về sau nửa bước, Cố Minh Chương lại cười: “Muội muội làm gì vậy? Thuyền đã giương buồm, chúng ta rời bến rồi.”
Cố Niệm theo bản năng quay đầu liếc một cái, chỉ thấy bến tàu chìm trong sương đêm, mọi người mọi vật bên bờ đều đã mơ hồ không rõ.
Thình lình một tiếng nổ lớn vang lên, sấm rền cuồn cuộn nơi chân trời xa, gió quấn mưa đọng, xem ra cơn giông bão sắp ập tới.
Nàng giật nảy mình, nhân cơ hội lại lùi về sau một bước.
Cố Minh Chương đã lạnh mặt xuống “Muội muội vẫn nên ngoan ngoãn một chút thì hơn, muội là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-tinh-hoa-ly-tru-tru-dinh/5196932/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.