Cố Thành bắt đầu giục tôi rời đi.
Ngay cả chị gái cũng phát hiện ánh mắt tôi nhìn Vân Phàm khác thường, cũng kéo tôi về.
Tôi biết mình phải đi rồi.
Nhưng tôi vẫn nhất quyết ở lại, còn viện cớ giúp Ca bà và Long Thất gia kiểm tra một vài việc.
Ai ngờ, tôi lại nghe tin Vân Phàm có thai.
1
Khi đó trong đầu tôi lập tức hiện lên hình ảnh điên cuồng với cô ấy vào cái đêm mình mộng du.
Vì vậy khi chị gái dẫn Cố Thành đi tìm Vân Phàm, tôi liền cũng viện cớ đi theo.
Có lẽ điều đó sẽ khiến tôi bỏ cuộc nên họ không từ chối.
Dù tôi đã cố hết sức tránh né, không cho bản thân suy nghĩ nhiều, nhưng khi Vân Phàm dẫn Cố Thành ra ngoài hành lang, tôi vẫn hèn hạ đi theo nghe lén.
Giới hạn của bản thân càng ngày càng bị hạ thấp.
Suy cho cùng tôi không thể thẳng thắn như Vân Phàm.
Cô ấy nói thẳng với Cố Thành đứa bé không phải của cậu ta.
Nhưng ngay sau đó Cố Thành lại hỏi: "Có phải của cậu anh đúng không?"
"Không phải!" Vân Phàm kiên quyết phủ nhận.
Tôi tựa lưng vào tường, cầm điếu thuốc cười khổ, châm lửa mãi nhưng nó vẫn không cháy.
Tất cả những gì Cố Thành muốn chỉ là Vân Phàm, cậu ta không quan tâm đến quá khứ của cô ấy, cũng không quan tâm đứa bé là con của ai, cũng mặc kệ Vân Phàm có yêu mình hay không.
Cậu ta muốn có được Vân Phàm.
Bất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-tinh-co/3486799/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.