3
Tôi trở về căn phòng ở trên tầng cao nhất, nằm trên giường chẳng muốn làm gì, những suy nghĩ tà ác cấm kỵ cứ dần lớn lên trong đầu.
Nếu không quay về thì đã không gặp cô ấy.
Đang suy nghĩ miên man, tôi bỗng nghe thấy tiếng khóc.
Tôi không nghe rõ cô ấy đang gọi ai, nhưng vừa nghe thấy giọng nói ấy tôi liền biết đó là cô ấy.
Tôi lập tức xuống giường đi mở cửa.
Cô ấy đứng ngoài hành lang với vẻ mặt bối rối, quần áo ướt sũng dán chặt vào người cô ấy.
Phần dưới của tôi bỗng dâng lên một ngọn lửa, nơi mà đi khám vô số bác sĩ vẫn không khả quan nay lại đang rục rịch.
Cô ấy biết rồi sao?
Cô ấy chạy đến đây thế này có ý nghĩa gì?
Cô ấy mặc đồ ngủ xuyên thấu như vậy là để chuẩn bị cho đêm tân hôn với Cố Thành sao?
Nhưng có tiếng động ở phòng bên cạnh, tôi vội cởi áo khoác ném cho cô ấy rồi lao vào phòng tắm kiểm tra.
Thành Thành chết rồi.
Khoảnh khắc tôi thấy mọi việc càng đi càng sai.
Người chị vốn luôn tự cao bắt đầu làm ồn tấn công cô ấy, ngay cả anh rể cũng bị mắng, lỡ miệng nói ra sự thật Thành Thành bị bệnh tim.
Hiện trường vô cùng hỗn loạn, cô ấy khoác áo khoác của tôi, tóc tai ướt sũng nằm co ro trong lòng mẹ cô ấy, bật khóc nức nở.
Tôi thật sự muốn vươn tay ra ôm cô ấy thật chặt.
Nhưng Thành Thành...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-tinh-co/3484641/chuong-11-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.