Khi tôi và Cung Mặc được Long Thất gia kéo lên, bà ngoại vẫn đang ở cạnh miệng cổ nhai lẩm bẩm niệm chú.
Có một câu Cung Đại nói sai rồi, tuy bà ngoại không có thiên phú, mấy chục năm vẫn không luyện ra cổ bản mệnh nhưng bà ấy đã rất cố gắng, không có tài năng thì có kiên trì, chưa từng bỏ dở việc nghiên cứu cổ thuật.
1
Chúng tôi leo lên, vừa mới thở hổn hển, bên dưới bỗng có tiếng xào xạc.
Gốc cây hòe đã từ dưới cổ nhai mọc thẳng lên trời.
Trên cây có rất nhiều dây leo quấn chặt nhưng thể muốn hút hết chất dinh dưỡng của cái cây.
Tạm thời không thấy Cung Đại và Cố Thành đâu, những con cổ trùng khác chắc đã trở về quặng mỏ.
Thụ cổ và hoa cổ của điệp luyến hoa đánh nhau vẫn chưa phân thắng bại.
Trên mặt bà ngoại vẫn còn vết sưng đen, bà nói với tôi và Cung Mặc: "Bắt đầu thôi."
Cổ thụ được nuôi bằng máu của Vân Phàm và A La từ bảy mươi năm trước, muốn tăng cường cổ tính phải dùng đến máu của cổ chủ.
Hơn nữa trước mắt tôi và Cung Mặc cũng không biết làm gì khác, thế nên dù cả người đầy thương tích, chúng tôi vẫn tiếp tục lấy máu.
Máu vừa nhỏ giọt lên lá cây liền được hấp thụ.
Đồng thời kim tằm cổ và hắc xà cổ cũng bò ra trèo lên cây cổ thụ và dây leo.
Những nơi chúng bò qua, dây leo đều héo và mục nát.
Trận chiến giữa cổ, nhất là của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-tinh-co/3480590/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.