Kiếp trước có lẽ thật sự có ảnh hưởng tới kiếp này.
Đây mới là lần thứ hai Cung Mặc tới Miêu trại, trước đây cũng chưa từng tiếp xúc với thảo dược, nhưng khi trở về, anh lại hái đầy giỏ thảo dược.
Có vẻ anh đã điều chỉnh lại tâm trạng, khi nhìn tôi, anh không còn giống khi nãy.
Bà ngoại bảo dẫn tôi đến cổ nhai, ở đó sẽ kể cho chúng tôi biết mọi chuyện.
Nhưng cổ nhai ở sâu trong núi, chỉ có sáng sớm mới xuất hiện.
Vậy nên chúng tôi ở nhà sàn nghỉ ngơi một đêm, rạng sáng hôm sau bắt đầu vào núi.
1
Buổi chiều chúng tôi không hề rảnh rỗi, bà ngoại và Long Thất gia chuẩn bị cổ trùng để ứng phó Cung Đại và Cố Thành sớm muộn gì cũng đến.
Tôi dùng gạo nếp làm bánh và một số đồ cúng.
Mỗi lần về thăm bà ngoại, bà đều nhờ tôi làm việc này, còn dẫn tôi đến phía đông trại để cúng cây hòe ngàn năm tuổi.
Thân cây hòe kia có một hốc rỗng, một người lớn có thể bò vào.
Khi tôi còn nhỏ, bà thường hay nói tôi sinh ra từ gốc cây.
Lúc đó tôi tin thật, khóc lóc nói mình không phải sinh ra từ cái cây.
Mãi đến khi lớn lên, tôi mới biết ai cũng có bố có mẹ, hơn nữa bố mẹ cũng thường xuyên đến thăm tôi nên tôi biết bà chỉ lừa mình.
Nhưng chuyện hiến tế cây hòe, lần nào đến tôi đều phải làm.
Tôi hỏi tại sao thì bà chỉ cười nói: "Cháu do cây hòe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-tinh-co/3465422/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.