Nghe Cung Mặc nói tôi nên sống cùng Cố Thành và sinh đứa bé ra, nhất thời có cảm giác mơ màng khó tả.
Anh thật sự không biết người đêm đó hoan hảo cùng tôi chính là anh.
1
Đứa bé này có thể là của anh, nhưng chắc chắn không phải của Cố Thành.
Bây giờ anh tới khuyên tôi và Cố Thành chung sống hạnh phúc?
Nghe thật mỉa mai!
Vậy không hạnh phúc thì sao?
Không thể bỏ đứa bé, còn phải dính khí huyết của Cố Thành mới được, nhưng cảm giác phá thai đau đớn kia tôi không muốn trải qua thêm lần nào nữa.
Nhất thời, phòng bệnh vô cùng yên tĩnh.
Tôi nằm trên giường, đưa tay lau vệt nước trên khóe miệng.
Cung Mặc ngồi bên cạnh cúi đầu nhìn thứ gì đó, im lặng.
Một lúc sau, di động của anh đổ chuông, anh như sự tỉnh.
"Vâng, cô ấy tỉnh rồi, không có vấn đề gì cả." Anh trả lời, sau đó đưa di động cho tôi, mở loa ngoài, "Ca bà."
"Phàm Phàm." Ở đầu bên kia, giọng của bà ngoại yếu ớt và bất lực. Bà không trách tôi, chỉ nói, "Là lỗi của bà, bà tưởng có mộng tình cổ, cháu và Cố Thành tiếp nối tiền duyên là chuyện tốt, không ngờ không phải như vậy. Bây giờ sự việc đã xảy ra, nếu cháu không chấp nhận, bà dù có liều cái mạng này cũng sẽ giải cổ kia. Cháu theo bà về Miêu trại đi, đừng gạt bà lén đi phá thai nữa. Cháu không biết lúc bà thấy cháu ở đó, bà..."
Dù chỉ nghe giọng, tôi vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-tinh-co/3459441/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.