“Thi Ngôn.”
“Anh là ai?”
Không gian tối om đột nhiên tĩnh lặng, không có một tiếng động. Cô chỉ nghe được tiếng thở của mình, còn về người đàn ông đó vẫn không nghe được gì cả.
Thật quen thuộc, quen thuộc đến xa lạ!
Cô muốn nhìn, nhìn rõ mặt người đó nhưng cho dù làm mọi cách nào cũng không thể mở mắt ra được.
Rốt cuộc cô đang ở đâu, cơ thể sao lại nhẹ bẫng thế này, vẫn đang sống hay đã chết?
Nụ hôn lúc nãy...
“Cẩn Ninh, là anh, anh đúng không?”
Thời khắc này chắc rằng im lặng là thừa nhận.
Thi Ngôn cảm nhận được, hắn đang ở bên cạnh, rất gần!
“Cẩn Ninh, sao em không thấy gì hết, em không thấy anh.”
“Em không thể nhìn thấy anh.”
Đúng là giọng nói đó rồi, nó vẫn có một uy lực như vậy. Vẫn như lúc trước, có là có không là không. Giống như bây giờ, chắc chắn cô không thể nhìn thấy hắn.
Cơ thể như không trọng lực bay bổng giữa không gian rộng lớn, Thi Ngôn không ngừng huơ tay. Chỉ mong người ấy nắm lấy và ôm chặt cô vào lòng.
“Cầu xin anh, cho em nhìn thấy anh một lần, chạm vào anh một chút thôi cũng được! Có được không? Em rất nhớ anh...”
Cô bật khóc nức nở, thật sự rất đáng thương.
Đi đến ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán...
Hắn rất muốn làm thế, nhưng chuyện này là không thể, tuyệt đối không thể!
“Thành thực xin lỗi em. Chạm vào anh, nhìn thấy anh, đồng nghĩa với việc ở thế giới ngoài kia em đã chết!”
Thi Ngôn lắc đầu nguầy nguậy, “Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-tinh-bac-ha/1503318/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.