Thi Ngôn......
Không phải, cô không nghe nhầm đấy chứ?
Hắn bị bệnh.
Rất nặng.
Đang cấp cứu trong bệnh viện.
“Cô thực sự không biết gì sao! Là anh ấy, anh ấy nhất quyết không để ai thốt ra bất cứ lời nào với cô hết, ngay cả khi ở trước mặt cô, cho dù anh ấy có đau vẫn cố chịu đựng không biểu hiện bất cứ điều gì. Điều đó cô nghĩ là ý gì?
Cả công ty, cả nơi này đều đã biết Cẩn Ninh phải cấp cứu trong tối hôm qua. Vậy mà cô cả đêm vẫn còn có thể ngủ ngon vậy ư?
Thi Ngôn, tôi nghĩ trên đời này Diệp Cẩn Ninh vốn đã có trái tim sắt đá rồi, nhưng không ngờ tim cô còn hơn anh ấy nữa... Anh ấy đã thành ra như vậy rồi sao cô còn có thể thoải mái tự do tự tại, an nhàn sống trên đồng tiền làm ra từ mồ hôi nước mắt của anh ấy, sao cô không chết đi hả!”
Âm lượng mỗi lúc một lớn, những lời về sau càng ngày càng nặng.
Tống Tư Lộ nói những lời này như tát thẳng vào mặt Thi Ngôn vậy.
Là đang nói cô lạnh lùng, vô tình, vô cảm, không có tình người, cần phải chịu sự trừng phạt sao?
Tất cả mọi người đều đã biết, chỉ còn lại mỗi cô như một con ngốc...
Những lời đằng sau cô không còn nghe thấy thì nữa. Giống như... vạn vật đều chuyển động, một mình cô đứng yên.
Thi Ngôn ngẩn ra hồi lâu, sau đó khẽ lẩm bẩm. “Ông ta bị bệnh... thì liên quan gì đến tôi chứ...”
Phải, không liên quan!
Nhưng mà hắn đã mấy ngày rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-tinh-bac-ha/1503301/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.