*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cửa mở ra, ngọn đèn bên trong sáng màu vàng quýt ấm áp, liếc mắt nhìn qua, là một căn phòng khách xinh xắn. Giữa phòng trải một tấm thảm lông, chung quanh là vài cái sofa thấp lùn, bên cạnh là giá sách và bàn, còn có cả vài chậu cây cảnh xanh um. Trên tường treo một số bức tranh nghệ thuật.
Hơi ấm phả vào mặt. Dư Phi rất quen với thứ mùi này, là mùi tùng bách thoang thoảng trên người anh. Sau khi trở lại Bắc Kinh, có một lần cô đến Văn Thù Viện tìm Thứ Cơ, phương trượng đại sư đã tặng cô một tràng hạt đeo tay bằng gỗ nhai bách. Cô ngửi thử mới biết mùi đó tên gì.
Căn nhà này không có cảm giác cao cao tại thượng mà ngược lại, khiến người ta cảm thấy gần gũi. Lồng sắt trong tay Dư Phi đung đưa mãnh liệt, Cọp Cái đang vô cùng bức thiết muốn ra ngoài.
Dư Phi cắn răng, cúi đầu nhìn ngưỡng cửa trên mặt đất. Cô biết ý nghĩa của việc bước qua ngưỡng cửa này là gì – cô sẽ gần Bạch Phỉ Lệ thêm một bước.
Một trận gió rét thấu xương cuốn theo tuyết ào tới, Dư Phi cảm giác trên mặt như bị một lưỡi dao bằng băng cắt qua. Bạch Phỉ Lệ bên cạnh lại hắt hơi một cái, lấy khăn giấy bịt mũi.
Anh mặc một chiếc áo phao lông vũ mỏng, bên trong là áo len, không quàng khăn. Đẹp thì đẹp, nhưng cũng khó mà chống chọi được với cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-thay-su-tu/77163/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.