Chương trước
Chương sau
Cho đến mãi sau này, có lần tự Ôn Như Thanh nói với anh: “Tính cả mẹ em là vợ đầu tiên, bố em đã ly hôn tổng cộng bốn lần, người mẹ kế bây giờ chỉ hơn em có bốn tuổi.” Cô ngập ngừng một lát rồi nói tiếp: “Cho dù bố em kiên quyết không sinh thêm con nữa, nhưng em vẫn cảm thấy không có cảm giác an toàn. Bố em quá nhiều tuổi, bình thường không để ý gì đến em, mà nữ chủ nhân trong nhà lại cứ thay đổi liên tục, quan hệ giữa em và họ chẳng nóng chẳng lạnh. Có lúc, em thậm chí còn cảm thấy mình như người ngoài, sống trong biệt thự hào nhoáng mà hoàn toàn không có khái niệm về gia đình.”

Cô nói: “Cũng chỉ khi ngồi đếm những cọc tiền trong ngân hàng, em mới cảm nhận được, những thứ này thực sự thuộc về em, chỉ có nó mới khiến em an lòng.”

Thì ra, khi thiếu mất tình yêu, tiền cũng có thể mang lại cảm giác an toàn cho người khác.

Hình như chủ đề tương tự, cũng đã từng có người bàn luận với anh.

Nhưng đó là chuyện rất xa vời, Tần Hoan khi đó, còn là cô gái thích quấn quýt bên anh, nũng nịu thuận tòng. Gần như ngày nào khuôn mặt cô cũng rạng rỡ nụ cười ngọt ngào, đôi môi ửng hồng như khẽ nhếch lên, nhìn rất vui vẻ.

Nên anh thỉnh thoảng lại tò mò hỏi: “Việc gì làm em vui vậy?”

Còn câu trả lời của cô lúc nào cũng giống nhau: “Vì ở bên anh, nên em thấy yên lòng...”

Anh trước nay không phải là người giỏi biểu lộ cảm xúc, còn cô lại hoàn toàn ngược lại, rất nhiều câu nói ngọt ngào quan tâm được nói ra từ chiếc miệng xinh xắn, rất tự nhiên khiến anh không thể không động lòng.

Không, không thể tiếp tục nhớ cô.

Phát hiện ra suy nghĩ của mình đã dần mất tự chủ, Cố Phi Trần không khỏi mím chặt môi, đặt dĩa ăn xuống, tiếp tục nói chuyện với Ôn Như Thanh, ép mình phải thay đổi sự chú ý, chỉ có như vậy mới có thể tạm thời quên sạch hình ảnh người con gái đó trong tâm trí.

Buổi tối hôm đó, Ôn Như Thanh ở lại trong biệt thự gần ngoại ô của Cố Phi Trần.

Còn Cố Phi Trần, đúng như lời anh nói, thường ngày bận đến gần như không thấy bóng dáng. Tuy sống cùng một nhà, nhưng nếu muốn gặp mặt cũng không phải việc dễ dàng.

Ôn Như Thanh sống trong nhà Cố Phi Trần liền một tuần, nhưng chỉ ăn cùng anh hai bữa tối.

Cuối cùng cô không chịu nổi, tìm cơ hội ngồi riêng với cô Triệu, tò mò hỏi: “Trước kia Cố Phi Trần cũng đối xử với Tần Hoan như vậy sao?”

Cô Triệu như thể không hiểu, ngây ra rồi mới nói: “Tiểu thư Ôn, cũng biết Tần Hoan sao?”

“Cũng không gọi là biết, nhưng tôi biết mối quan hệ trước kia của Cố Phi Trần với cô ấy.”

Tính tình Ôn Như Thanh rất tốt, nói chuyện thẳng thắn trước nay chưa bao giờ vòng vo tam quốc. Cô tuy là tiểu thư cành vàng lá ngọc, nhưng một chút dáng vẻ đài các và thói quen xấu đều không có, chỉ trong một thời gian ngắn mấy ngày ngắn ngủi đã chiếm được tình cảm của cô Triệu.

Hơn nữa, ai cũng nhìn ra được mối quan hệ giữa cô và Cố Phi Trần rất tốt, ít ra trước nay chưa từng thấy người phụ nữ nào có thể ở lại trong nhà của anh.

Nên cô Triệu cũng không coi cô như người ngoài, chỉ cười nói: “Khi Tiểu thư còn ở đây, cậu Cố về nhà ăn cơm nhiều hơn bây giờ rất nhiều.”

Quả là thằng cha có dị tính mà không có nhân tính. Ôn Như Thanh không hề khách khí chửi thầm trong bụng một câu, lại càng tò mò vì người bạn gái trước của Cố Phi Trần.

Cái cô Tần Hoan đó, đã có thể bước vào trong trái tim của Cố Phi Trần.

Là trái tim của Cố Phi Trần kia!

Trước kia, cô từng nghĩ rằng không ai có thể mở được cánh cửa trái tim Cố Phi Trần. Để có thể nghĩ Cố Phi Trần sẽ đối xử tốt với một người phụ nữ, thực sự còn khó hơn là việc tin rằng trời vuông đất tròn.

Buổi chiều hôm đó, khi Ôn Như Thanh đi ra ngoài ngang qua nhà hàng và bệnh viện đó, cô cố tình bước chậm lại, quay đầu nhìn xung quanh.

Cô biết bạn trai của Tần Hoan hiện đang làm trong bệnh viện này, nên họ có thể vô tình gặp nhau lần nữa như buổi tối hôm trước hay không?

Nhưng điều Ôn Như Thanh không ngờ tới là, trong lúc cô đang suy nghĩ về vấn đề này, có một người cũng đang nghĩ tới cô.

Tần Hoan ngồi trong xe, ngó đầu ra nhìn những tòa nhà chọc trời đang lùi dần về phía sau, tâm trí có phần lơ đãng.

Mấy ngày nay, suy nghĩ của cô dường như mất kiểm soát, cứ bay lơ lửng tới một nơi xa xôi, không nắm bắt được, không sờ thấy được, giống cánh diều bỗng bị đứt dây cứ như vậy bay khỏi tầm tay cô.

Giữa những hình ảnh đan xen chồng chéo, mông lung không bờ bến, luôn có một chiếc bóng mơ hồ cứ chốc chốc lại lọt vào suy nghĩ của cô.

Đó là một người phụ nữ.

Đúng là rất mơ hồ, bởi buổi tối hôm đó, khi nhìn thấy cô ấy, không gian xung quanh quá tối. Cô không sao nhìn rõ khuôn mặt của người phụ nữ đó, nhưng lại nhớ rõ đôi mắt, ấn tượng vô cùng sâu sắc.

Tần Hoan ngây ra hồi lâu, cho đến khi giọng Nghiêm Duyệt Dân kéo cô trở về thực tế.

“Em vẫn khỏe chứ?”

“Ừm.” Cô quay đầu lại, thấy Nghiêm Duyệt Dân đang nhìn mình bằng ánh mắt dò hỏi. Phía trước là đèn đỏ, các con số đang tự động thay đổi, cô nhắc anh, “Đèn xanh rồi anh.”

“Ừ” Nghiêm Duyệt Dân khẽ nhả phanh, rồi liếc nhìn cô lần nữa: “Anh thấy em dạo này tinh thần không ổn định, có chuyện gì xảy ra vậy?”

Vẻ mặt cô không được tự nhiên, nhưng vẫn phủ nhận: “Không có gì, mọi việc vẫn bình thường.”

Nghiêm Duyệt Dân nói: “Anh cứ nghĩ em ở trường bị người ta bắt nạt cơ.”

Cô mỉm cười, không lên tiếng.

Anh nói tiếp: “Dạo này thấy em nhiều tâm sự, nên mới định dẫn em đi bơi. Em biết không, con người ta khi xuống nước sẽ giảm bớt áp lực, cơ thể và tâm trạng đều được thư giãn và an toàn.”

Nhưng cô không hề biết bơi.

Nghiêm Duyệt Dân tự nhận mình là thầy giáo giỏi, nhất định dẫn cô tới bể bơi. Đến cả áo bơi, kính bơi anh đều chuẩn bị sẵn, còn mang cả cái mũi, nhưng không gợi ý để cô sử dụng.

Nhìn cả bộ đồ bơi như vậy, cô không khỏi trêu anh: “Đừng nói là anh còn có cả giấy chứng nhận dạy bơi nữa nhé.”

Anh đứng giúp cô chỉnh lại mũ bơi, cẩn thận nhét mái tóc đen tuyền vào bên trong mũ, cố tình làm vẻ nghiêm túc nói: “Rốt cuộc đã bị em nhận ra, lương bác sĩ không đủ để anh kiếm tiền nuôi cả nhà.”

Chữ “nhà” khiến nụ cười của Tần Hoan như đóng băng lại.

Buổi tối hôm đó, con người đó đã nói gì nhỉ?

Anh ta không cho phép cô được lấy bất cứ người đàn ông nào, kể cả Nghiêm Duyệt Dân.

Nhà...

Thực ra cô chưa từng nghĩ sẽ lập gia đình với bất cứ ai, điều này như thể một giấc mơ quá xa vời, cô từng mơ mộng những cảnh tượng tuyệt đẹp, nhưng giờ cô đã tỉnh mộng, chẳng còn xúc động và khao khát như trước nữa.

Nước ấm nhưng vẫn hơi lạnh, nửa người cô nhúng xuống nước, khẽ co lại.

Lúc này trong phòng bơi chẳng hề có ai, bọn họ đã cố tình chọn một nơi không có người, Nghiêm Duyệt Dân dìu cô bên cạnh, xác nhận lại lần nữa: “Em thật sự không biết bơi chứ?”

Cô lắc đầu, chân không chạm đáy, trong lòng bỗng nhiên hoảng sợ.

“Thế nhịn thở có biết không?”

“Em chưa thử.”

Khi còn nhỏ cô cũng từng được dẫn tới bể bơi đùa nghịch, nhưng mẹ cô chưa hề có ý dạy cô học bơi, cũng không cho người khác dạy cô, chắc do bà xem quá nhiều thông tin về những người đi bơi bị chết đuối, nên luôn cảm thấy cách an toàn nhất là không để cô có cơ hội bước xuống nươc.

Từ nhỏ tới lớn, mẹ cô luôn làm hết sức mình, thậm chí không từ một phương pháp cực đoan nào để bảo vệ cô. Nên sau này lớn lên, cô thực sự không xuống nước thêm lần nào nữa.

Cô nghĩ, có lẽ vì vậy, nên giờ mới thấy hồi hộp. Nhưng ngoài cảm giác đó ra thì một nỗi khiếp đảm bỗng từ đâu ập tới, bủa vây khắp người cô..

Làn nước nhẹ nhàng bao chặt lấy người cô, cho dù Nghiêm Duyệt Dân luôn miệng nói an toàn, nhưng cô vẫn thấy hoảng sợ.

Cô bám chặt vai Nghiêm Duyệt Dân, nghe anh nói bên tai: “Em thả lỏng người ra, đừng sợ, làm quen với nước nóng và cảm giác này một chút.”

Nhưng cô không sao thích nghi được, tim đập rất nhanh, nhưng lại không thể hiểu vì sao.

Giọng Nghiêm Duyệt Dân như nước chảy, nhẫn nại và dịu dàng, khẽ lướt qua tai: “Lát nữa em thử nhịn thở, cúi đầu xuống nước xem.”

Cô đã thử, nhưng không được một giây đã vội ngẩng đầu lên một cách sợ hãi. Nghiêm Duyệt Dân coi đó là do cô chưa quen, nên bật cười bảo: “Đừng sợ, có anh ở bên cạnh.”

Anh dạy rất kiên trì, cô không muốn anh mất hứng. Hơn nữa, cô không nghĩ học bơi là một việc xấu.

Cô nhìn anh một cách mông lung, sau khi được khích lệ, mới điều chỉnh hơi thở, hít thật sâu, nghiến chặt răng lấy dũng khí, nhắm mắt rồi vùi đầu xuống nước.

Lần này, cô cảm thấy mình nhịn thở được lâu hơn.

Lồng ngực bị nước ép lại có hơi tức thở, nhưng cô không muốn bỏ cuộc nhanh chóng. Trong bụng bắt đầu tính giờ cho bản thân, một hai, ba... khi cô định đếm đến chín, bất chợt cảm thấy cánh tay đang đỡ lấy phần eo mình bỗng dưng biến mất.

Cô giật mình, thở một cái, còn chưa kip hiểu chuyện gì xảy ra thì cả người đã chìm xuống nước.

Thì ra đáy bể cách cô không bao xa, bởi cô chìm xuống rất nhanh, hình như chỉ phút chốc đã xuống đến đáy.

Cô không thể mở trừng mắt, qua lớp mắt hính có thẻ nhìn thấy mặt nước đang lay động, xanh như thế, dường như còn có ánh sáng trắng nhấp nháp như sao, chắc là ánh sáng đèn chiếu trên trần phòng bơi, vừa cao vừa xa, giống như mặt nước, cũng vừa cao vừa xa. Cô nhìn thấy bong bóng khí do chính mình thở ra, tay chân đập loạn xạ, nhưng căn bản không có tác dụng, mọi động tác chỉ khiến cho cô thêm chìm xuống, cuối cùng hai chân vẫn nhẹ nhàng nhấp nhô trên đỉnh đầu, cô muốn giơ tay ra, nhưng lại cách rất xa, không làm sao với tới.

Cảm giác đau đớn khác thường chạy dọc từ khoang mũi, đầu, và ngực cô bỗng chốc trở nên đau tức.

Cùng với đó là nỗi khiếp đảm cực độ.

Cô chìm xuống đáy, trong cơn hoảng loạn và sợ hãi, thậm chí còn không cảm nhận được cả nỗi tuyệt vọng.

Có lẽ chỉ là vài giây ngắn ngủi, nhưng lại dài như một thế kỷ.

Cuối cùng, khi hơi thở trong khoang mũi đã biến mất gần hết, có một bóng người xuyên qua làn nước, bơi thẳng về phía cô và vớt cô lên.

Cái khoảng khắc được ngoi lên trên mặt nước, Tần Hoan giống như chú cá giãy giụa hồi lâu cuối cùng cũng được tái sinh, thở một hơi thật sâu thật mạnh, nhưng ngay sau đó, liền ho sặc sụa một hồi không sao không chế nổi.

Cô sặc tới mức đầu óc choáng váng, cả đầu như nổ tung ra, mơ hồ nghe thấy tiếng của Nghiêm Duyệt Dân: “Xin lỗi, là anh không tốt...”

Anh vừa vỗ nhẹ lưng cô vừa nói: “Anh vừa nãy sơ ý không đỡ em, không ngờ em lại chìm ngay trong phút chốc, anh thật không có mặt mũi nào...”

Nhưng cô không còn lấy cả hơi sức để trả lời, chỉ yếu đuối dựa vào anh.

Rõ ràng lồng ngực và khoang mũi đều khó chịu như vậy, nhưng cô vẫn không khỏi nhắm mắt nghĩ ngợi: “Trong lúc cô chìm xuống đáy bể, tại sao lại có cảm giác sợ hãi quen thuộc như vậy?

Dưới làn nước, nhìn mặt nước nhấp nhô gợn sóng, cô có cảm giác mình đột nhiên bị kéo đến một không gian khác, một không gian cô đã từng biết tới. Cũng là cảnh tượng giống nhau, cũng là cảm giác nghẹt thở như vậy.

Nhưng rõ ràng là không có lý do.

Cô vẫn nhớ lần cuối cùng cô bơi là năm cô mười hai tuổi. Sau bữa tiệc sinh nhật, cô cầu xin mẹ đồng ý cho cô bơi một lát trong bể rồi về nhà. Việc đó khiến cô mất rất nhiều công sức, rồi mẹ cô mới gật đầu đồng ý, nhưng cũng tự mình đứng một bên quan sát, ngoài ra còn đưa cô một tấm phao và tấm bọt biển - một biện phát cực kỳ an toàn.

Căn bản không có lý do gì, cảm giác của cô với bể bơi lại quen thuộc như vậy. Nhưng qua lần này, cô quyết không bao giờ xuống nước nữa.

Nghiêm Duyệt Dân đưa cô lên bờ, lấy khăn lông cho cô quấn người. Khuôn mặt anh hơi tối lại, cô đoán chắc anh áy náy vì phút sơ sẩy của mình, nên quay sang an ủi: “Em không sao, người ta ai chẳng có lúc lỡ tay, ngựa cũng có lúc lỡ vó.”

Trước kia nếu cô trêu đùa như vậy, anh chắc chắn sẽ cười theo. Nhưng lần này, anh cứ nhìn cô như có tâm sự, mãi hồi lâu mới lặp lại một câu: “Xin lỗi em.”

Cô lắc đầu nói: “Đừng nghiêm trọng như thế, em không trách anh.”

Mũ bơi của cô đã được bỏ xuống, lộ ra mái tóc đen sau gáy, tóc mái phía trước bị thấm ướt, dán chặt vào trước trán và hai bên má. Tinh thần cô chưa ổn định, sắc mặt vẫn nhợt nhạt, nhưng lại làm nổi bật đôi mắt đen láy linh động.

Nghiêm Duyệt Dân quay sang nhìn cô một lúc đột nhiên giơ tay chạm vào má cô.

Khuôn mặt hơi lạnh, mềm mại như trứng gà đã lột vỏ, tay anh xiết chặt lấy cô, không nỡ rời xa.

Cuối cùng vẫn là Tần Hoan lên tiếng: “Anh có cần xuống bơi vài vòng không? Em ở đây nhìn anh bơi.”

Anh vẫn nín lặng.

Cô không kìm được giơ tay ra lắc lắc vai anh, cười bảo: “Anh sao vậy? Rõ ràng người sợ hãi là em, làm sao anh lại ngây ra thế?”

Anh im lặng hồi lâu, ngón tay khẽ động đậy trên môi cô, ánh mắt chợt lơ đãng, đôi lông mày thay tú nhíu lại, không biết đang nghĩ ngợi điều gì.

Cô trong lòng không khỏi hoài nghi, nhưng anh cuối cùng cũng đã nhếch miệng lên cười khẽ, trong nụ cười có một ý nào đó mà cô không sao đoán nổi.

Anh nói: “Được rồi, vậy em nghỉ ngơi một lát đi.” Lúc đứng dậy còn thuận tay giúp cô khép cái khăn bông lại, rồi mới quay người nhảy xuống dưới nước.

Hôm đó khi về nhà, lần đầu tiên anh không tiễn cô đến cửa.

“Anh phải quay lại bệnh viện một lát, em về một mình được không?” khi ngồi trên xe, anh hỏi.

“Được mà, anh cứ làm việc đi.”

“Hay em đi xe của anh về, giờ này rất khó bắt taxi.”

Tần Hoan bảo: “Không cần.”

Hai người chia tay ở công bệnh viện, Tần Hoan lại không vội về nhà, mà bắt một chiếc taxi, đi thẳng tới một tòa nhà thương mại ở trung tâm thành phố.

Bên ngoài phòng tư vấn tâm lý của Trần Trạch Như lúc nào cũng có người xếp hàng.

Tần Hoan với mấy quyển tạp chí thời trang trên giá sách xuống, vừa xem vừa đợi.

Trước khi Trần Trạch Như hoàn thành công việc, cô ngồi lật giở đống tạp chí một cách uể oải và nhìn thấy bài phỏng vấn một người ở một quyển trong số đó.

Thật ra nằm ngoài suy nghĩ, nên khi nhìn thấy bài viết dày đặc chữ đó, cô không khỏi ngây ra. Trên đó có ảnh Cố Phi Trần, phong cách vừa nghiêm túc vừa thoải mái, như kiểu phóng viên chụp tùy hứng, nhưng lại thể hiện được phần đẹp nhất của người đàn ông đó.

Địa điểm phỏng vấn dường như có ánh sáng rất đẹp, nên lúc chụp còn có ánh nắng vàng nhạt chiếu qua người anh, ánh mắt anh sáng rõ, trong mắt ẩn chứa sức mạnh xuyên thấu và sâu thẳm, khiến người khác hồn xiêu phách lạc.

Tần Hoan chăm chú nhìn tấm hình, rồi vội đóng quyển tạp chí lại, vứt sang một bên.

Vừa đúng lúc phòng tư vấn mở cửa.

Trần Trạch Như từ trong bước ra, vừa nhìn thấy cô đã nói: “Ai làm cậu không vui thế?”

“Thật không?” Tần Hoan đứng thẳng người dậy, cô gắng không để tâm trạng mình bị ảnh hưởng bởi sự cố vừa rồi, giọng bình thản hỏi: “Cậu đã xong chưa, mình rất đói.”

Nói xong mới phát hiện bên cạnh Trần Trạch Như vẫn còn một người phụ nữ, chắc là người khách vừa kết thúc buổi tư vấn.

Trần Trạch Như bảo cô đợi vài phút, rồi quay sang nói với người phụ nữ đó: “Chị về làm như lời tôi dặn, cứ thử xem, chắc sẽ ngủ ngon.”

“Vâng, cảm ơn.” Giọng người phụ nữ đó sắc lạnh, thần thái có chút lãnh đạm, nhưng nhìn có vẻ có học thức, lúc về còn quay sang Tần Hoan gật đầu chào.

Trần Trạch Như dặn người trợ lý: “Tiễn cô Phương giúp tôi.”

Kết thúc công việc, Trần Trạch Như dẫn Tần Hoan đến quán ăn cô mới tìm thấy hai hôm trước ăn cơm.

“Ý cậu là, hôm nay cậu đã đi bơi?”

Nghe xong chuyện Tần Hoan thoát chết, Trần Trạch Như lộ rõ vẻ mặt khác thường, nhưng nhanh chóng trở lại trạng thái ban đầu. Cô cầm cốc một cách tượng trưng, rồi nói: “Lấy nước thay rượu, cạn ly chúc mừng cậu thoát khỏi đại nạn.”

“Chỉ vậy thôi sao?” Tần Hoan không vội cầm cốc.

“Thế còn gì nữa?”

“Vẻ mặt cậu lúc nãy có chút không bình thường.”

Trần Trạch Như giơ tay sờ má, nói một cách khó hiểu: “Có không?”

“Có” Tần Hoan im lặng không nói, rồi chợt thở dài một tiếng, cũng không định tiếp tục theo đuổi tiểu tiết, chỉ bảo: “Sao ban nãy mình lại có một cảm giác cực kỳ sợ hãi với nước? Hơn nữa... hơn nữa, cảm giác sợ hãi đó rất quen thuộc.”

Cô vừa nói dứt lời, Trần Trạch Như nghĩ vài giây rồi mới nói, đáp án lại khiến cô suýt đánh rơi kính: “Có thể đó chỉ là ảo giác.”

“Không thể”, cô lập tức phủ nhận, “Xin cậu hãy mang tinh thần chuyên môn ra đây được không, mình hôm nay chủ tâm đến để thỉnh giáo cậu.”

“Nhưng mình thật sự không biết.” Trần Trạch Như tỏ ra ngây thơ vô tội, “Con người ta trong lúc hoảng sợ cực độ, rất dễ nảy sinh ảo giác. Nhưng, nếu trong ấn tượng của cậu chưa từng bị chìm xuống nước, thì chỉ có cách giải thích như vậy.”

“Chỉ như vậy sao?”

“Ừ, nếu cậu không tin mình, có thể đi hỏi bác sĩ tâm lý khác. Mình cũng quen vài người rất giỏi, có cần mình giới thiệu không?”

Thấy Trần Trạch Như đã quay lại lấy túi xách tìm danh thiếp, Tần Hoan vội nói: “Tạm thời không cần, lần sau nếu gặp tình huống như vây nữa thì sẽ nói sau.”

“Lại còn lần sau nữa?” Trần Trạch Như trợn mắt, cảnh cáo cô: “Không biết bơi thì cứ tránh xa nước ra một chút, những việc thế này không thể đùa được.”

Dáng vẻ cô cực kỳ nghiêm túc, bộ dạng như đối mặt với kẻ thù, khiến Tần Hoan bật cười thành tiếng: “Biết rồi, sao mình cứ thấy cậu giống mẹ mình thế không biết.”

Với kiểu đùa này, Trần Trạch Như chỉ hừm một tiếng, rồi kết thúc câu chuyện.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.