Nghênh Thần nhất thời không phân biệt nổi được ý tứ trong lời nói của Lệ Khôn.
Giọng nói quá âm trầm, ngữ khí lại quá mức bình tĩnh không tìm ra được nửa điểm cảm xúc khác lạ. Trong lòng Nghênh Thần không khỏi cảm thấy run một chút.
Lệ Khôn ngồi xổm xuống lại đứng lên, đem theo từng làn gió nhẹ toàn bộ hương thơm trên người anh đều len lỏi bay qua mũi Nghênh Thần.
"Anh phải đi sao?" Cô hỏi.
"Nàyyyy!" Nhìn về phía bóng dáng, Nghênh Thần lớn tiếng.
Lệ Khôn chậm chạp một hồi, không quay đầu lại.
Nghênh Thần buồn bực:"Còn nói em giỏi rồi, nhìn lại anh xem."
Cô đứng lên có hơi choáng váng, nhưng dù sao cũng được tửu lượng lợi hại, không làm khó được cô. Đang chuẩn bị xoay người, ánh đèn sáng chói trong xe hắt ra.
Nghênh Thần giương mắt nhìn qua, là Lệ Khôn đang cầm đồ vật từ trong xe ra tiếp tục đi tới. Nghênh Thần có chút khẩn trương móng tay của ngón cái quẹt qua lòng bàn tay, cứ như vậy nhìn anh.
Lệ Khôn duỗi tay:"Cầm lấy."
"Là cái gì?" Nghênh Thần liếc mắt, gì hả, tiền?
Bởi vì hơi cũ một cọc tiền năm ngàn nhìn có hơi dày.
Lệ Khôn: "Trả hộ cho Lâm Đức."
Ý nói là lúc ở nhà hàng Nghênh Thần giúp cậu ta giải vây chuyện nhỏ đó.
"Việc cậu ta làm, giờ anh lại anh trả, vẫn là tự anh mà?" Nghênh Thần không nhận, còn cố ý đưa tay ra phía sau. Cảm thấy không đủ, còn tiếp tục lùi về phía sau.
Lệ Khôn: "......"
Nghênh Thần quay đầu, tay đưa về phía sau tư thế này làm ngực cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-rang-em-o-ben-canh-anh/249/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.