*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
Khương Linh Lung không ngờ hắn sẽ hỏi câu hỏi này, nàng mím môi, nghiêm túc nhìn hắn, "Ngài có muốn nghe lời nói thật không?"
Trực giác nói cho Mộ Dung Hằng biết, cái gọi là lời nói thật này của nàng, khẳng định không phải lời tốt lành gì!
Sắc mặt hắn đột nhiên tối sầm, "Vẫn là đừng nên nói nữa!"
Khương Linh Lung: "..."
Khương Linh Lung đẩy Mộ Dung Hằng từ trong phòng ra.
Vương Phúc khiếp sợ, mở to hai mắt nhìn.
Hiếm lạ! Quá hiếm lạ!
Từ khi Vương gia xảy ra chuyện, đôi chân không thể đi lại bình thường như trước, mới đầu Vương gia không chịu dùng xe lăn, một mực phải đứng lên tập đi. Nhưng cứ một lần lại một lần té ngã, cuối cùng chỉ có thể sử dụng xe lăn. Nhưng Vương gia có lòng tự tôn, không cho bất kì ai chạm vào xe lăn của mình, cho dù phải tự mình vất vả đẩy bánh xe lăn, cũng quyết không cho phép kẻ nào giúp hắn.
Lúc này thấy Khương Linh Lung đẩy Mộ Dung Hằng, Vương Phúc vô cùng kích động.
Ông vội vàng chạy tới, không dám nói chuyện cùng Mộ Dung Hằng, nhỏ giọng hỏi Khương Linh Lung: "Nương nương, Vương gia... Ăn cơm chưa?"
Khương Linh Lung cười tủm tỉm, kiêu ngạo nói: "Đương nhiên! Ta làm đồ ăn rất ngon, Vương gia không để thừa lại chút nào!"
Mộ Dung Hằng nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ, sao nha đầu này có thể tự tin với trù nghệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-nhu-tinh/2056/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.