Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
Mộ Dung Thâm nổi giận đùng đùng xuống núi.
Vào thành, trong thành một mảnh phồn hoa náo nhiệt.
Mộ Dung Thâm nhớ tới lời Nhiếp Vân nói, nhà nam nhân kia rất có tiền, ở trong thành cũng là đại nhân vật có uy tín.
Hắn không khỏi hừ một tiếng.
Có tiền? Có nhiều bằng hắn không?
Có uy tín danh dự? Có thể so với hắn sao?
Nhiếp Vân còn nói, đối phương tuấn tú lịch sự, phong độ nhẹ nhàng. Lòng Mộ Dung Thâm giống như bị nghẹn lại, buồn bực luống cuống. Đột nhiên hắn mở cuộn tranh trong tay ra, nhìn kĩ, hừ một tiếng.
Như thế này mà dám nói là tuấn tú lịch sự. Đúng là không có mắt!
Mộ Dung Thâm lại nghĩ tới của hồi môn trên núi Thanh Dương, lòng như lửa đốt. Khi nào gặp được Lục Song Ngưng, chắc chắn hắn phải hỏi nàng, rốt cuộc nàng đang nghĩ gì?!
Lại cúi đầu xem xét bức hoạ, khuôn mặt hắn trầm xuống, đi tới ven đường hỏi người bán hàng rong, "Đại nương, ngươi có biết người này không?"
Đại nương bán đồ chơi làm bằng đường, liếc mắt nhìn một cái, "Ai nha, đây không phải Thẩm công tử sao?"
"Ngươi biết nhà hắn ở đâu không?"
"Biết, Thẩm công tử nổi tiếng tấm lòng hướng thiện, nhà ở con hẻm phía đông, cái cửa đầu tiên lớn nhất, có hai con sư tử bằng đá, đó chính là Thẩm phủ." Đại nương vừa nói vừa chỉ đường.
Mộ Dung Thâm thuận tay cho hai miếng bạc vụn, "Cảm tạ!"
Nói xong liền xoay người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-nhu-tinh/1888619/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.