Chương trước
Chương sau
Trong khi Lục Song Ngưng đang chuẩn bị xem mắt.

Kinh thành.

Thái Bạch Lâu.

Mộ Dung Thâm vô cùng bực bội, đã qua ba tháng, Thái Hậu vẫn không chịu thu hồi mệnh lệnh đã ban ra. Mỗi lần đi cầu lão nhân gia, bà liền lấy lý do đã ban hôn trước mặt văn võ bá quan, sao có thể nói thu hồi là thu hồi?

Lại nói: "Nếu thích cô nương kia, ai gia cũng không so đo nàng ta là nữ tử dân gian, con cứ nạp nàng ta làm thiếp."

Mỗi khi Mộ Dung Thâm nghe xong, trong lòng khóc không ra nước mắt.

Làm thiếp?

Lấy tính tình của Lục Song Ngưng, sao có thể chịu ủy khuất làm thiếp của hắn? Huống gì, cho dù nàng nguyện ý, hắn cũng không nỡ.

Mộ Dung Thâm không nói được Thái Hậu, đành phải xuống tay từ chỗ Chu gia tiểu thư.

...

Tiểu nữ nhi của Chu Thượng thư năm nay vừa tròn mười lăm. Đây là lần đầu tiên Mộ Dung Thâm thấy nàng ấy, dung mạo đúng là vô cùng xinh đẹp.

Nhưng mà...

Theo lời kể lúc trước, Mộ Dung Thâm cho rằng đối phương là cô nương vô cùng dịu dàng.
Nhưng mà...Sau khi thấy người...

Mộ Dung Thâm nhìn cô nương trước mặt, một tay cầm đùi gà, một tay cầm chân vịt...

Quả nhiên là trăm nghe không bằng một thấy.

Từ nhỏ Chu Doanh Doanh [1] được nuôi trong khuê phòng, bị phụ thân quản giáo vô cùng nghiêm khắc. Tuy vậy Chu Doanh Doanh tương đối hoạt bát, bị quản lâu rồi, hiếm khi có lúc được thả ra, đâu còn cố kị hình tượng thục nữ. Còn nữa, hôm nay nàng tới, chính là vì muốn dọa vị Thất vương gia kia, hành vi cử chỉ có chút khoa trương.

[1] Doanh (盈): dịu dàng, uyển chuyển, yêu kiều

Chỉ thấy một chân nàng gác lên ghế, không hề giữ ý, tay trái đùi gà tay phải chân vịt, bên trái cắn một miếng, bên phải lại cắn một miếng, hoàn toàn không có chút hình tượng thục nữ.

Khóe mắt Mộ Dung Thâm giật giật, "Chu tiểu thư, ngươi..."

"Hả? Có chuyện gì?" Chu Doanh Doanh ngẩng đầu, nhếch miệng cười với Mộ Dung Thâm, lộ ra hàm răng trắng bóng, tay và miệng đầy dầu mỡ.

Mộ Dung Thâm: "..."

Mộ Dung Thâm thật sự bị Chu tiểu thư dọa sợ. Nhưng mà, chuyện khác thường thì chắc chắn là có vấn đề. Chu tiểu thư này có phần quá mức.

Mộ Dung Thâm nhìn chằm chằm nàng trong chốc lát, chợt cong môi, "Chu tiểu thư không muốn gả cho bổn vương?"

Chu Doanh Doanh sửng sốt, đột nhiên ngẩng đầu, "Ngài... Sao ngài biết?"

Quả nhiên là bị hắn đoán trúng.

Tâm tình Mộ Dung Thâm lập tức tốt lên. Hắn còn tưởng rằng phải phí một phen công phu mới có thể thuyết phục Chu tiểu thư, nhưng nếu nàng ấy cũng không muốn gả, mọi chuyện dễ hơn nhiều.

Mộ Dung Thâm cười nói: "Phàm là cô nương bình thường, trước mặt vị hôn phu vô cùng chú ý hình tượng. Chu tiểu thư như vậy... Ừm, ngươi đang tự hủy hình tượng của mình."

Chu Doanh Doanh mím môi, không ngờ mình lại bị vạch trần nhanh như vậy. Nếu đã bị vạch trần, nàng cũng không cần diễn trò nữa.

Lấy khăn lụa ra, nàng cẩn thận lau tay, làm xong mới ngẩng đầu nhìn Mộ Dung Thâm, nói: "Nếu Thất vương gia đã nhìn ra, tiểu nữ cũng không dài dòng với ngài nữa. Thật sự không dám giấu diếm, tiểu nữ không nguyện ý gả cho ngài. Tiểu nữ mới cập kê chưa được bao lâu, không muốn xuất giá nhanh như vậy. Thứ hai, tiểu nữ cùng Vương gia xưa nay không quen biết, cũng không hiểu biết lẫn nhau. Thứ ba, cũng là quan trọng nhất, tiểu nữ không thích ngài, mà tiểu nữ cũng không muốn gả cho một người mình không thích."

Mộ Dung Thâm cười một tiếng, "Chu tiểu thư quả là có chính kiến. Tuy vậy, nếu ngươi không muốn gả, vì sao lại không phản kháng?"

Nói đến chuyện này, Chu Doanh Doanh có phần tức giận, nói: "Ngài cho rằng tiểu nữ không phản kháng sao? Thắt cổ nhảy sông, cái gì cũng từng thử qua, nhưng phụ thân tiểu nữ chỉ nói một câu, Thái Hậu tứ hôn, nói không gả liền không gả? Kháng chỉ không tuân, chính là liên luỵ chu di cửu tộc!"

Chu Doanh Doanh nói, liền không nhịn được mà phồng má, thở phì phì.

Đột nhiên, đầu nàng hướng về phía trước, trông mong nhìn Mộ Dung Thâm, "Vương gia, tiểu nữ cầu ngài, ngài nói với Thái Hậu nương nương một tiếng, nói ngài không thích tiểu nữ, không muốn cưới tiểu nữ, thật đấy, bây giờ chỉ có ngài mới có thể khiến Thái Hậu thu hồi mệnh lệnh đã ban ra! Ngài xem, tiểu nữ không thích ngài, hẳn là ngài cũng không thích tiểu nữ, hà tất phải bắt ép hai ta thành đôi?"

Mộ Dung Thâm lắc đầu thở dài, "Ngươi cho là bổn vương chưa cầu xin sao? Không dối gạt ngươi, ta thích một cô nương, mấy tháng nay ta cũng tiến cung cầu xin Thái Hậu hủy bỏ hôn ước, nhưng lão nhân gia không chịu, nói là đã ban hôn trước mặt văn võ bá quan, sao có thể nói bỏ liền bỏ."

Chu Doanh Doanh trợn tròn mắt, "Không thể nào? Đến ngài cũng không có biện pháp sao?"

Mộ Dung Thâm gật đầu, lại nói: "Nếu ngươi cũng không muốn gả cho ta, chuyện này sẽ dễ hơn nhiều."

Mắt Chu Doanh Doanh sáng rực, "Làm gì? Làm gì?"

Mộ Dung Thâm cong môi, nói: "Rất đơn giản, hai ta cùng đi cầu Thái Hậu. Tứ hôn vốn là chuyện tốt, nhưng Thái Hậu cũng không thể thúc đẩy một đôi oán ngẫu."

Đôi mắt Chu Doanh Doanh sáng lên vài phần, vội hỏi: "Phải làm gì để Thái Hậu đồng ý?"

Mộ Dung Thâm nhìn nàng, nói: "Không cần làm gì, chỉ cần khóc là được."

Chu Doanh Doanh: "Hả? Khóc?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.