Editor: Hạ Diên
Có thứ gì đó lạnh lẽo chảy xuống, vỡ vụn thành vô số mảnh. Ta nghĩ đó là giọt nước mắt cuối cùng của ta.
Trong chốc lát, tứ phía không hề có một tiếng động. Mạnh Đàm Khê dốc hết tâm can nói ra yêu hận không dứt chôn sâu trong lòng cho Lạc Thanh nghe, người kia hẳn là nghe rõ nhất.
“Minh chủ đại nhân.” Soa lão quỷ thận trọng, nhẹ giọng gọi một tiếng, Huy Mạc nắm chặt hai tay, nhàn nhạt mở miệng: “Đây là thứ các ngươi muốn ta nghe? Mục đích đâu?”
Không biết hỉ nộ, vô tình vô tự, lại khiến Soa lão quỷ rùng mình một cái. Soa lão quỷ còn chưa trả lời, thanh âm Lạc Thanh đã vang lên: “Vậy bây giờ? Ngươi muốn làm gì?”
“Bây giờ…” Mạnh Đàm Khê lặp lại một lần, nhìn Lạc Thanh, những lời vừa rồi giống như đã khiến Mạnh Đàm Khê trở nên trống rỗng, một đôi mắt trong veo chỉ còn mờ mịt.
“Bây giờ, ta muốn rời đi.”
Lạc Thanh trầm mặc, nhất thời không có ai trả lời, lặng im nửa ngày.
“Vậy ngươi đi đi.” Là ai mở miệng, thanh âm quen thuộc mà xa lạ. Lạc Thanh cùng Mạnh Đàm Khê đồng thời quay đầu nhìn, hắc y thần tiên đi tới chỗ bọn họ, sau lưng là Soa lão quỷ nhắm mắt theo đuôi.
Mạnh Đàm Khê đứng lên, sắc mặt không có nửa phần kinh hoảng, chỉ có thong dong trấn tĩnh: “Đi? Đi đâu?”
“Ngươi muốn đi nơi nào thì đi nơi đó, muốn luân hồi cũng tùy ngươi.” Huy Mạc đáp.
“Ngươi đồng ý thả ta đi?” Mạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-nhu-loi-than/2436024/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.