Editor: Hạ Diên
Huy Mạc giật mình đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng Mạnh Đàm Khê biến mất trong tầm mắt, lại không nói được một câu. Không phải đã sớm biết y chẳng nhớ được gì sao? Vì sao khi nghe y nói câu kia, lòng hắn vẫn nghẹn lại? Đúng rồi, đúng rồi, là do gương mặt y quá giống Đàm Thanh. Không tự chủ liền nhìn nhầm Mạnh Đàm Khê thành Mạnh Đàm Thanh rồi. Người như Mạnh Đàm Khê, lại biến thành bộ dáng của Đàm Thanh, cũng khó trách vì sao hắn không thoải mái. Nhưng mà dù cho Mạnh Đàm Khê có giống Đàm Thanh đến đâu, thì Mạnh Đàm Khê cũng không thể nào là Đàm Thanh! Hai người bọn họ bất quá chỉ là có một gương mặt giống nhau. Đàm Thanh có chu sa chí ở khóe mắt, cực kỳ diễm lệ.
“Minh chủ đại nhân, Khánh Trúc Tiên quân đến.” Quỷ sai bước thật nhanh đến bên hắc y quỷ, đánh thức Huy Mạc đang chìm trong hồi ức của ngàn năm trước.
Huy Mạc phất tay áo, “Đi thôi!”
Minh chủ Huy Mạc, nghe đồn chân thân hắn chính là thượng cổ thần thú Hắc Kỳ Lân, là thiên giới thượng thần, sau khi trưởng thành liền chưởng quản minh phủ, địa vị cao thượng.
Gần như tất cả mọi người đều biết, vị thần tiên đối người khác đều kiêu ngạo, rất nhiều năm trước đã yêu phải một phàm nhân tên Mạnh Đàm Thanh. Hắn thường xuyên tới Tam Đồ Xuyên đợi người kia luân hồi. Quỷ sai Minh giới không thấy hắn, liền biết hắn đang ở bên bờ Tam Đồ.
Đàm Thanh, Đàm Thanh. Huy Mạc yên lặng gọi một cái tên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-nhu-loi-than/2436006/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.