Ngũ Thi Lâm mỉm cười gật đầu chào Uông Dương và Hoàng Lam, “Buổi sáng tốt lành a, em là Ngũ Thi Lâm.”
Quay đầu sang, Ngũ Thi Lâm đang định giới thiệu Tô Minh thì Tô Minh đã bước đến trước “A Lam, đã lâu không gặp.”
Nói xong Tô Minh còn vỗ vai Hoàng Lam một cái.
“Ân, Tiểu Minh.” Hoàng Lam chỉ gật đầu mà không quay đầu lại, vẫn tiếp tục nhìn Ngũ Thi Lâm, ánh mắt có phần bất bình thường.
Tiểu Minh?
Cúi đầu, Ngũ Thi Lâm ngồi xuống, giả bộ lấy ba lô xuống kiểm tra, khóe miệng khẽ mỉm cười.
Tiểu Minh, cách xưng hô thắm thiết a.
Dương Chi quay sang hỏi Hoàng Lam: “Sư huynh, hóa ra anh biết bạn học của Tiểu Lâm a?”
“Uhm.” Ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Ngũ Thi Lâm.
“A? Sư huynh, anh nhìn gì đó? Trên người Tiểu Lâm có gì kỳ quái sao?” Nhìn theo ánh mắt của Hoàng Lam, Dương Chi nhìn thấy Ngũ Thi Lâm đang ngồi xổm xuống hình như đang tìm gì đó.
Ngũ Thi Lâm nghe thấy Dương Chi nói vậy, đứng vội dậy kiểm tra xem trên người có gì bất thường không.
“Tiểu Chi, xem hộ ta đi” xoay người lại, quay lưng về phía Dương Chi “Sau lưng ta có cái gì sao?”
Quay lưng về phía Dương Chi, thành ra Ngũ Thi Lâm lại quay mặt về phía Hoàng Lam.
Không dám đối mặt với Hoàng Lam, Ngũ Thi Lâm lấy tay trái phủi phủi tay phải rồi lại dùng tay phải phủi phủi tay trái, giả bộ như đang kiểm tra.
Hoàng Lam, sư huynh.
Lam Phong Hiểu Nguyệt, sư huynh.
Thế thì, Lam Phong Hiểu Nguyệt, chính là hoàng Lam trước mặt rồi?
“Không sao, sau lưng ngươi không có gì đâu” Dương Chi đi đến bên cạnh Ngũ Thi Lâm, đối diện Hoàng Lam, cười gian “Sư huynh a, rốt cuộc thì anh nhìn gì Tiểu Lâm nhà em thế?
“Không có gì” Hoàng Lam tựa lưng vào tường, khoanh tay trước ngực, ánh mắt vẫn nhìn Ngũ Thi Lâm chằm chằm “Tiểu Chi, cô bạn này của em có phải cũng chơi game Mộng nhiễu tam giới? Sao anh chưa hề nghe thấy em kể nhỉ?
“A?” Dương Chi tròn mắt nhìn Hoàng Lam.
“Hay là” kiểm tra đi kiểm tra lại cái ba lô ở trong tay, Uông Dương lên tiếng “người được gọi là Tiểu Lâm ở trong game, nga, chính là Lâm Uyên Ngư Nhi, có phải chính là Thi Lâm muội muội trước mặt chúng ta a?”
Nói xong, Uông Dương còn ngẩng đầu cười “ha ha” với Ngũ Thi Lâm.
Dương Chi đang định trả lời thì Ngũ Thi Lâm lập tức cướp lời “Lâm Uyên Ngư Nhi gì cơ?” Mở to hai mắt nhìn Uông Dương “Các anh đang nói về cái gì thế?”
Tô Minh nghe thấy nàng nói vậy, nghi hoặc nhìn nàng.
Uông Dương gãi gãi đầu “Xấu hổ a, hóa ra là anh đoán sai.”
“Không sao mà” Ngũ Thi Lâm mỉm cười.
“Nhưng mà…” Uông Dương lại tiếp tục truy hỏi “Lần trước ta thấy Chi Chi có nói, Chánh Tại Thải Thảo học cùng trường với Lâm Uyên Ngư Nhi, chính là đại học S. Đây không phải là trường S sao?”
“Đầu heo a, trí nhớ của anh sao lại kém như vậy a…” Dương Chi lấy ba lô trong tay Uông Dương “Em nhớ là chưa hề nói cho anh, anh nhất định là nghe lầm.”
“Anh lần trước cũng nghe thấy” Hoàng Lam đi đến bên cạnh Tô Minh, tiện tay kéo hành lý cho Ngũ Thi Lâm.
“Ôi chao? Nhất định là em nói nhầm, ha ha, nói nhầm… Thật ra Lâm Uyên Ngư Nhi là em trai của Thi Lâm, Chánh Tại Thải Thảo là học ở trường S? Lần trước nghe Tiểu Lâm nói, nàng là bạn học của Thi lâm, ha ha…”
Nhìn thấy Hoàng Lam đang nhìn chằm chằm mình, Ngũ Thi lâm lập tức giải thích “Em không biết Chánh Tại Thải Thảo là ai.”
Ngay sau đó, xe đã đi đến.
Ngũ Thi lâm lập tức với tay lấy hành lý, vô tình đụng vào tay Hoàng Lam. Nhưng mà nàng không để ý, quay san Dương Chi nói: “Xe đến rồi, chúng ta đi thôi.”
Nhìn bóng xe đi xa dần, Hoàng Lam thả lỏng tay phải, quay sang nhìn về phía Tô Minh - người vẫn chưa kịp phản ứng gì từ khi nghe được tin Chánh Tại Thải Thảo cũng học ở trường S.
Hơn nữa, lần trước ở trên thư viện, đây là lần thứ hai hắn chạm vào tay nàng.
Thật sự rất giống nàng.
Chẳng lẽ, nàng chính là nàng sao?
“Thật bất ngờ, Chánh Tại Thải Thảo lại là bạn học của ta” trong đầu Tô Minh lúc này, suy nghĩ chồng chéo lên nhau, thật rối bời.
“Việc này ngươi tự giải quyết đi.”
“Nhưng thật ra bạn học Thi Lâm của ngươi, ta cảm thấy nàng rất giống một người…”
“Hả?” Tô Minh nhìn Hoàng Lam “Ai?”
Mà Hoàng Lam chỉ vỗ vỗ vai Tô Minh.
“Chúng ta cũng nên về nhà thôi.”
Ở trên xe, Ngũ Thi Lâm quay sang trách Dương Chi chút xíu nữa đã để lộ nàng chính là Lâm Uyên Ngư Nhi.
Nhìn thấy vẻ mặt bé ngoan biết lỗi của Dương Chi, Ngũ Thi Lâm quyết định tha cho Dương Chi.
“Tóm lại, sau này ngươi đừng nói lung tung a.”
“Biết rồi” Dương Chi mếu máo, bỗng nhiên nghĩ ra điều gì đó, lập tức quay sang tấn công Ngũ Thi Lâm “Bạn thân mến, Chánh Tại Thải Thảo là bạn học nào của ngươi a?”
“Khụ khụ” nhìn ra ngoài cửa sổ “Nàng bảo ta phải giữ bí mật.”
“Hừ, không nói thì không nói.”
“Ta có một điều muốn hỏi ngươi” Ngũ Thi Lâm nhìn sang Dương Chi đang chuẩn bị ngủ “Ngươi có thù hằn gì với Ngàn Khuynh Nhi a? Ta không tin chỉ vì lần trước làm nhiệm vụ nàng không thêm máu cho ngươi mà căm thù nàng… Các ngươi xảy ra chuyện từ bao giờ thế?”.
“Hừ hừ! Ngươi không nói cho ta biết, ta cũng không nói cho ngươi” nhắm mắt lại “Tóm lại, tối nay, ta muốn hành hạ nàng ta đến chết. Quyết đấu với ta… Không có cơ hội đâu.”
Một lúc lâu sau, Ngũ Thi Lâm vẫn không dám hé răng nói gì.
Mở to mắt, Dương Chi nhìn theo Ngũ Thi Lâm ra ngoài cửa sổ “Sao ngươi lại không hỏi nữa?”
“Được rồi, ta nói vậy.” Dương Chi tựa đầu vào vai Ngũ Thi Lâm “Cho ta mượn vai dựa vào một chút, ở trên xe ngủ chẳng thoải mái gì cả, cũng chẳng có gối…”
“Ngàn Khuynh Nhi là Vương Thanh Thanh” tiếp tục nói nhỏ “Ta cũng mới biết được mấy hôm.”
Vương Thanh Thanh?
Ngũ Thi Lâm lập tức hiểu vì sao Dương Chi lại ghét Ngàn Khuynh Nhi đến thế.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]