Chương trước
Chương sau
Gió thu thổi lên, bạch quả xào xạc, một bộ áo gió cuồn cuộn nổi lên, một lá bạch quả rụng tóc đen, thu cứ như vậy ân cần thăm hỏi người.

Trần Nghiên Thanh dừng chân ở một cửa hàng nhỏ vô danh, ngồi ở bên ngoài hòa hợp với cảnh thu. Lần đầu tiên cô ấy ôn chuyện sau khi về nước, hẹn Tống Thanh Mộng, nhưng Tống Thanh Mộng quá bận rộn. Dưới ánh mặt trời mùa thu, cô ấy chờ đợi rất lâu, nghe những người ăn cơm bên ngoài đường nói chuyện phiếm, nói về giáo dục tệ hại cỡ nào, nói về nuôi con khó khăn cỡ nào...... Cô ấy chỉ nghe, làm một người đứng xem, không tham gia đề tài chính trị, là tự giác mà các giáo viên Trung Quốc nên có.

Trận gió thu đầu tiên nhào tới trước ngực, mang theo hơi nóng mùa hè, Trần Nghiên Thanh cởi áo gió, đặt lên ghế bên cạnh, áo hoodie mỏng màu xám nhạt lộ ra, cái cổ thon dài cũng lộ ra theo, dựa vào lưng ghế, nhắm mắt tránh ánh sáng tưới xuống.

Phía trước bay tới một câu trêu chọc: "Ngủ rồi, cô Trần?

Tống Thanh Mộng từ xa nhìn thấy Trần Nghiên Thanh nhắm mắt lại, giống như ốc sên phơi nắng ấm áp. Cô từ bệnh viện bên kia tới, trên đường kẹt xe, chậm trễ vài phút.

Trần Nghiên Thanh cũng không mở mắt, thảnh thơi nói: "Sắp rồi, em tới trễ tí nữa chị liền đi rồi."

Tống Thanh Mộng cười ngồi xuống, rót một ly nước trà chủ quán đưa. Trần Nghiên Thanh cùng trong ấn tượng của cô không có bao nhiêu biến hóa, cô cũng không có bao nhiêu biến hóa, cuộc sống như thường lệ trôi qua, gợn sóng không sợ hãi mỗi một ngày đối với cô mà nói chính là đơn giản lặp lại.

"Trở về đã thích nghi chưa?" Tống Thanh Mộng hỏi.

Trà tặng hương vị cũng không tệ lắm, Tống Thanh Mộng vừa định mở miệng hỏi anh trai mang thức ăn lên là trà gì, kết quả người chạy siêu nhanh, thấy là hắn vội vàng đưa thức ăn cho bàn tiếp theo, liền từ bỏ.

"Cũng tạm," Trần Nghiên Thanh mở mắt liền thấy Tống Thanh Mộng lại gọi vài món rau trộn nhìn siêu cay, lắc đầu, tiếp tục nói, "Cũng chỉ là dạy tiết thứ nhất đã có người trốn học."

"Trốn học?" Tống Thanh Mộng rất kinh ngạc.

Lúc Trần Nghiên Thanh học nghiên cứu sinh dẫn theo khóa học của sinh viên chính quy, tiết học đó là cho tiền cũng không cướp được, Tống Thanh Mộng chính là thời điểm chen chúc cọ lớp mới quen biết Trần Nghiên Thanh, sau đó ở nhà Nam Triệu gặp cô ấy, mới biết được cô ấy là học sinh của dì Đường.

Dì Đường ở lĩnh vực tâm lý học là một quyền uy tuyệt đối, học sinh dạy không phải oai phong một cõi trong giới chính trị, leo tới địa vị cao, thì cũng là làm đạo diễn bác đạo ở các trường đại học lớn, nuôi dưỡng người thành tài.

Trần Nghiên Thanh là một trong số đó, nhưng cô ấy khác với những người đó, cô ấy vừa không muốn leo tới địa vị cao, cũng không muốn nuôi dưỡng người thành tài. Cô ấy chỉ muốn đơn giản làm một giáo viên, mỗi tiết học đều ngồi đầy, giảng có người nghe, không có người ngủ, trốn học là tốt rồi.

Nhưng chính là mục tiêu thấp như vậy, cô ấy không nghĩ tới vẫn không đạt được, tiết học đầu tiên đến Tấn Đại đã có người trốn học.

"Đúng vậy, đừng khiếp sợ, chính là có cái học sinh trốn tiết học đầu tiên của chị." Trần Nghiên Thanh theo gắp cái vòng ớt bỏ vào trong miệng, đầu lưỡi cay bốc hỏa, uống ngụm trà nóng, càng cay, liền ăn mấy miếng mì.

"Ai vậy? Có mắt không tròng như vậy, dám trốn học sao?"

So với Trần Nghiên Thanh, Tống Thanh Mộng ăn ngon lành, không cay không vui chính là bản thân cô, hỏi căn bản không để ý nhiều.

"Học sinh kia tên là Cố Ngộ An. Chị phạt viết kiểm điểm 3000 chữ, em có cảm thấy nhiều không?"

Trần Nghiên Thanh bình thường không thích phạt học sinh, cảm thấy viết kiểm điểm, viết luận văn, chép bút ký gì đó rất tục. Cô ấy rất ít khi phạt học sinh, cho nên không biết lượng phạt này nên nắm chắc như thế nào.

Vừa nghe tên, mắt Tống Thanh Mộng đều sáng lên, cẩn thận nghĩ lại, Cố Ngộ An đúng là đang học ở Tấn Đại, không nghĩ tới vừa vặn hai người này gặp phải.

"Cố Ngộ An à, vậy chị phạt quá ít, mới có 3000 chữ..." Sau khi tác dụng chậm của ớt dần dần tăng lên, Tống Thanh Mộng mới buông đũa xuống.

"Quen biết?" Trần Nghiên Thanh nhìn cô rót trà vào miệng.

Sau khi uống nửa ly, Tống Thanh Mộng mới nói: "Biết, chị cũng đã gặp rồi mà."

"Chị đã gặp?", Trần Nghiên Thanh nghĩ không ra đã gặp ở đâu, bèn hỏi: "Bọn chị đã gặp nhau khi nào?"

Tống Thanh Mộng đang chuẩn bị trả lời thì có người từng bước nhảy đến trước mặt cô, hét to một tiếng: "Tống Thanh Mộng!" Cô sợ tới mức giật bắn mình, quên mất mình muốn nói gì.

Là Cố Ngộ An, chỉ có Cố Ngộ An mới kêu lên như vậy.

"Bị em bắt được rồi nha? Tống Thanh Mộng chị trốn việc —— hẹn hò!"

Trốn việc? Người đứng đắn tan làm. Hẹn hò? Hẹn cái gì mà... cô đơn một mình. Tống Thanh Mộng thiếu chút nữa phun nước vừa uống ra, liếc mắt phải ý bảo Cố Ngộ An nhìn về phía sau.

Trần Nghiên Thanh ngồi đối diện Tống Thanh Mộng, lúc này đang nhìn gáy Cố Ngộ An, khóe mắt ý cười nồng đậm.

Đang lo lắng làm sao bắt được học sinh trốn học đây.

Người cứ như vậy đưa tới cửa.

Nụ cười trên mặt Cố Ngộ An chợt đọng lại, giống như cây tùng đóng băng, cứng còng quay đầu, nhìn thấy khóe mắt cong cong và bàn tay giơ lên của Trần Nghiên Thanh, nghe cô nói: "Hi... lại gặp mặt rồi, bạn học Cố?"

"Trần...... Chào cô Trần."

C... vận khí gì vậy, mới vừa nộp kiểm điểm 3000 chữ, như thế nào đây liền lại gặp gỡ.

Cố Ngộ An lúng túng cười, sau khi gật đầu khom lưng với Trần Nghiên Thanh, lại quay đầu nhỏ giọng hỏi Tống Thanh Mộng: "Cái này... sẽ không phải... hai người... cái kia... đang... hẹn hò chứ?"

Tống Thanh Mộng thật muốn đem ớt cay vừa ăn nhét vào trong miệng cô nàng, trong đầu cả ngày suy nghĩ cái gì? Đưa tay cầm cái bánh bao chặn miệng Cố Ngộ An.

Trần Nghiên Thanh nửa cười nhìn Tống Thanh Mộng, sau đó lại hỏi Cố Ngộ An: "Bạn học Cố đây là lại trốn học?"

Cố Ngộ An cắn một miếng lớn bánh bao trắng, khô nuốt không trôi, cũng nói không nên lời, trả lời câu hỏi của Trần Nghiên Thanh ngược lại không hề chậm trễ, "Ưm ư ưm......" Nói nửa ngày, hai người không ai nghe rõ cô nàng đang nói gì, Tống Thanh Mộng đưa ly nước, Cố Ngộ An uống xong, nói chuyện rõ ràng hơn: "Em không trốn học, cô Trần."

Trần Nghiên Thanh bưng trà uống, không trả lời cô nàng, trong mắt mỉm cười, như là đang chờ một lời giải thích, giải thích vì sao đơn đôc trốn tiết học của cô ấy.

Điện thoại di động Tống Thanh Mộng vang lên, đứng dậy sang một bên nghe điện thoại, để lại Trần Nghiên Thanh cùng Cố Ngộ An ngồi đối diện, không ai nói chuyện.

Tư thế ngồi của Trần Nghiễn Thanh tùy ý, thỉnh thoảng cầm lấy đũa gắp đậu phộng bỏ vào miệng, nhai kẽo kẹt vang lên, chén trà nước uống thấy đáy, liền thêm đầy một chén, Cố Ngộ An ngồi đối diện cô ấy, lại giống như không ở đối diện cô ấy.

Cô ấy không có vẻ ngoài bức người, nhưng lại có khí thế bức người. Cố Ngộ An lo sợ bất an, vẫn không nhúc nhích, cẩn thận nuốt xuống miếng bánh bao trắng lớn kia, nhìn Trần Nghiên Thanh uống trà dùng bữa.

"Còn nhìn làm gì? Không ăn chút đi?" Trần Nghiên Thanh đột nhiên ngẩng đầu hỏi Cố Ngộ An.

"Hả... Em..." Cố Ngộ An vốn định từ chối, nhưng Trần Nghiên Thanh lại cười, lúc để cho cô nàng viết bản kiểm điểm 3000 chữ cũng là cười như vậy, nhanh chóng thu lời, liền cầm đũa của Tống Thanh Mộng bắt đầu gắp thức ăn: "Vậy em ăn ít một chút vậy."

Cố Ngộ An phụng mệnh mẹ ra ngoài mua đồ ăn, lần này thì tốt rồi, đồ ăn còn chưa mua, ngược lại ăn không ít. Thật sự là không nên đi lên dọa Tống Thanh Mộng, hiện tại bị dọa chính là cô nàng, chỉ sợ trở về đi học, Trần Nghiên Thanh trên lớp lại bắt cô nàng, ngày đó nên có bao nhiêu khổ sở, ngẫm lại đều là nước mắt.

Tống Thanh Mộng đã trở lại, liếc mắt một cái thấy sắc mặt Cố Ngộ An hoảng sợ dùng đũa của mình gắp một đĩa đậu phộng, từng hạt từng hạt đưa vào miệng. Cô rất ghét dùng chung đồ với người khác, nhưng Cố Ngộ An luôn làm như vậy, chỉ có thể lo lắng nhịn.

"Em gặp phải sát thần à?" Tống Thanh Mộng nói với Cố Ngộ An xong, lại nói với Trần Nghiên Thanh: "Nghiên Thanh, em phải đi trước, trung tâm thành phố xảy ra tai nạn giao thông rất lớn, nhân viên bệnh viện không đủ."

Trần Nghiên Thanh gật đầu: "Mau đi đi, chúng ta tìm thời gian nói chuyện sau."

Tống Thanh Mộng chân trước vừa đi, Cố Ngộ An ôm đùi cũng muốn đi: "Cô Trần, em cũng đi trước."

Trần Nghiên Thanh cũng không muốn để cho cô nàng đi, đối với người bước chân đi trầm giọng nói: "Bản kiểm điểm 3000 chữ kia tôi cảm thấy bạn học Cố viết rất không thành tâm a, muốn ngồi xuống lại cùng cô giáo tâm sự hay không?"

...... Tâm sự cái gì? Bản kiểm điểm cô  nàng tùy tiện chép trên mạng. Tại sao thời buổi này còn có giáo viên đọc bản kiểm điểm học sinh viết?

Trần Nghiên Thanh quả nhiên là một giáo viên đặc biệt không giống người thường.

Lại đặt câu hỏi: "Bạn học Cố không ăn đậu phộng nữa à?

Trần Nghiên Thanh nhìn đĩa đậu phộng sắp bị Cố Ngộ An ăn sạch kia, quả thật ăn rất ngon, cô ấy cũng ăn không ít.

...... Cô nàng muốn nhanh chóng về nhà tìm mẹ.

Hai câu nói, nếu không ngoan ngoãn ngồi xuống, sẽ có chút không tôn trọng giáo viên.

Sau khi Cố Ngộ An ngồi xuống nói một câu: "Cô Trần, em sai rồi... Em không nên tùy tiện sao chép bản kiểm điểm ứng phó với cô..."

Cái nhận sai này, ngược lại làm cho Trần Nghiên Thanh bất ngờ. Bản kiểm điểm cô ấy đã xem, đúng là sao chép, nhưng hiện tượng này cũng rất bình thường, cô ấy không để trong lòng. Hơn nữa, cô ấy giữ Cố Ngộ An lại cũng không phải vì để cô nàng nhận sai lầm này.

"Phục vụ, tính tiền." Trần Nghiên Thanh không để ý lời của cô nàng, trực tiếp gọi nhân viên phục vụ tới tính tiền.

Cố Ngộ An nói thầm trong lòng: Cái quỷ gì vậy, mình vừa mới ngồi xuống, liền nói một câu, đây liền tính tiền...? Những món khác mình còn chưa ăn...

"Làm phiền đóng gói phần đồ ăn còn lại." Trần Nghiên Thanh nhìn Cố Ngộ An nhìn chằm chằm đồ ăn không chớp mắt, lại dặn dò một tiếng.

Giáo viên tốt trân trọng lương thực, Trần Nghiên Thanh khổ phạt học sinh.

Chỉnh khá tốt.

"Có cần tiễn em không?" Trần Nghiên Thanh xách đồ ăn đã đóng gói xong hỏi Cố Ngộ An.

Cố Ngộ An muốn chạy còn không kịp, làm gì còn muốn cô ấy tiễn, vội vàng xua tay: "Không không không, cô Trần, cô đi trước đi, em ra ngoài mua đồ ăn... Nhà ở gần đây."

"Mấy món này chưa ăn, mang về ăn đi, một mình tôi ở cũng không ăn hết."

Là Cố Ngộ An nhìn chằm chằm đồ ăn hồi lâu.

Từ chối lần nữa là không được nhỉ?

Cố Ngộ An không khách khí, thẳng thắn nhận lấy: "Cảm ơn cô Trần."

"Tiết học sau, phải tới học đó." Trần Nghiên Thanh đưa đồ ăn xong cất bước rời đi, để lại một nụ cười uốn lượn trong cảnh thu.

Áo hoodie màu xám nhạt ở trên người Trần Nghiên Thanh tản ra vẻ đẹp tri thức, khiến Cố Ngộ An dừng tại chỗ một lát, nhìn Trần Nghiên Thanh quẹo qua đầu phố, chuẩn bị đi thì bị nhân viên phục vụ gọi lại: "Xin chào, đây là quần áo của ngài phải không?"

"Không..." Cố Ngộ An nhìn xem vị trí quần áo.

Không phải của cô nàng. Là Trần Nghiên Thanh.

Sửa miệng nói: "Ừm, đưa tôi đi."

Trên quần áo nồng nặc mùi đồ ăn, Cố Ngộ An suy xét có phải giặt xong mới trả lại cho Trần Nghiên Thanh hay không.

Một buổi tối thu hoạch vài món ăn còn có một cái áo, Cố Ngộ An cảm thấy bản kiểm điểm này cũng rất giá trị. Nhưng mà, vì sao một hai phải đơn độc giữ cô nàng một lúc chứ? Cô nàng còn không có suy nghĩ cẩn thận.

Chắc chắn duy nhất chính là, tiết học sau thật sự không thể vắng mặt.

————————-————

Tống Thanh Mộng: Một cô gái thật thảm......

P/S: Tống Thanh Mộng lúc này còn chưa gặp Thẩm Tinh Hà (không ngờ tới tuyến phụ này lại viết xong trước...... Thẩm Mộng còn có một chương ngoại truyện H, không biết khi nào có thể viết xong...... )

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.