Chương trước
Chương sau
-Dạ Vũ, khởi hành thôi, còn ngủ được sao?
- Đã sáng rồi sao? Huynh dậy lâu chưa?
- Lâu rồi, mọi người thu dọn gần xong rồi chuẩn bị xuất phát.
-Xin lỗi, đệ........
- Hahaha lỗi lầm gì chứ, lần đầu tiên ngủ trại, không quen phải không, ta trước cũng thế, phải mất mấy hôm mới quen đấy. Ta biết đệ mệt, cố tình để đệ nghỉ thêm đó, dọn lều đi rồi xuất phát, còn mỗi cái lều của con mèo nướng đệ thôi đó.
....................... Mọi người chú ý,chúng ta thay đổi lộ trình, đi đường qua Tây kỳ, rồi mới qua Đồng Quan về Kinh Thành. Đường đi dễ hơn nhưng mà dài hơn đôi chút, mọi người cố gắng, tất cả là vì ngân lượng, vì vợ vì con, và vì chính bản thân mình. Xuất phátttttttttttttttt.............
Vì ngân lượng, vì vợ vì con, vì chính bản thân mình...... Xuất phát..........hahahaa.
Vì ngân lượng, vì vợ vì con, vì chính bản thân mình...... Xuất phát..........hahahaa.
Hàng đoàn xe thương tầm năm chục chiếc nối dài vang lên những tiếng hô vang đồng thời xuất phát.
-Sao lại thay đổi lộ trình thế A Tam?
- Tất nhiên là vì ngân lượng, vì vợ vì con, vì chính bản thân mình rồi, đệ không nghe đoàn trưởng nói sao..hahaha...
-Chúng ta bị cướp hàng lúc trở về Thảo Quốc nên giờ đành phải chịu khó đi xa hơn một chút, nếu mà từ đây tiến thẳng Đồng Quan thì bán sẽ không được giá cao, cũng có nhiều đoàn thương nhập hàng từ Thành Nam về đó rồi. Chúng ta qua Tây kỳ ở đó hàng Thành Nam khá khan hiếm, với lại ở đó thương hội Vân Phong, họ có phân hội ở Thành Nam, chúng ta chỉ cần hứa năm sau bán cho họ đa số hàng từ Thảo Quốc thì tất nhiên sẽ được mua giá hời rồi. Nhưng mà họ mua hàng áo lông thú của bọn ta năm sau chắc giá cũng không được cao lắm so với thương hội khác. Lúc khó khăn mà, chỉ cần lần này không sạt nghiêp là được rồi.
-Đệ hiểu rồi, nhưng mà đoàn mình hoạt động ra sao thế?
-Đệ không biết sao, ta tưởng cha đệ là thương buôn nên đệ biết chứ? Đoàn mình là tập hợp các thương gia muốn vào Vũ Quốc kinh doanh, mỗi người có nhiều mặt hàng khác nhau, ai buôn của kẻ đó, nhưng phải có đoàn trưởng tập hợp mọi người. Đoàn trưởng là người có giao thương tốt với thương nhân ở Vũ Quốc. Biết nhu cầu hàng năm lớn nhỏ như thế nào, các mặt hàng nào năm nào sẽ đắt hàng. Vì thế tập hợp số lượng hàng hóa và thương gia phù hợp, tránh mang hàng sang mà không có kẻ mua, đúng là thất bát, chỉ có áo lông thú là không bao giờ ế hàng cả, ở đây rất lạnh mà, nhưng phần đó đoàn trưởng chiếm một nửa rồi. Sau đó lại nhập hàng của Vũ Quốc về Thảo Quốc bán, đặc biệt là thảo dược, tiên dược, giá rất là lời.
-Thế đoàn trưởng không được chia phần à? -Vũ thắc mắc
-Tất nhiên là phải có phần chứ, mỗi khi giao dịch thành công phải có một phần cho đoàn trưởng.
-Đoàn phó cũng thế, nhưng mà ít hơn hẳn, đoàn phó chỉ phụ trách hậu cần là chủ yếu, với lại an toàn cho đoàn, an toàn thì thực ra cũng khó gặp phải cướp thương, vì Vua Vũ Quốc rất để tâm chuyện này, mỗi thương đoàn sang có thể thua binh sĩ giá khá phải chẳng của quân đội hộ tống riêng. Cướp nào mà giám cướp của quân đội chứ.
-Mà nói mới nhớ đúng là trùng hợp, bọn ta thuê lính hộ tống nhưng chỉ là lúc vào Thành Nam, còn lúc về thì không vì cũng muốn giảm chi phí cho đoàn. Bọn ta thậm chí còn cho người hầu giả dạng quân nhân mặc quân phục để lừa bọn cướp, thế mà không ngờ bọn chúng lại biết. Ta nghi trong số thương gia ở đây có nội gian, mà đặc biệt nhắm vào đoàn trưởng. Đoàn trưởng lần đó bỏ hết vốn mua thảo dược và tiên dược, nếu về thành công là cả mẻ lớn. Không ngờ bọn cướp lại nhắm vào đúng đoàn trưởng nên đoàn trưởng gần như trắng tay. Mấy người khác cũng thiệt hại nhưng cũng chỉ hai ba phần.
-Huynh có nghi ngờ ai trong đoàn không? - Vũ hỏi dò
-Ta thì nghi nghờ đoàn phó, nhưng hắn ta cũng mất sáu, bảy phần, nên ta cũng chẳng biết nghĩ sao.
-Tại sao lại là đoàn phó? -Vũ
-Có điều đệ không biết, có một tổ chức gọi là công hội Đoàn Trưởng, đây là nơi tuyển chọn cũng như công nhận danh hiệu này, muốn làm đoàn trưởng phải được họ công nhận và có uy tín, xét qua từng năm một, không phải ai cũng được đâu, vì đệ biết đấy, tiền kiếm được đâu phải ít. Đoàn trưởng của chúng ta lần đầu tiên nhận chức vị này mà đã xảy ra chuyện này, đúng là...... haizz.
Đoàn phó cũng từ công hội này mà ra, đệ cũng biết nếu một đoàn trưởng mà bị biểu quyết của mọi người sau mỗi chuyến đi mà không tốt sẽ bị thay thế, khẳ năng cao sẽ là đoàn phó, vì có kinh nghiệm từ thất bại của đoàn trưởng.
- À mà từ Tây Kỳ thành có thương đoàn đi lên phía bắc không vậy huynh? -Vũ
-Làm sao mà ta biết được chứ, đây là lần đầu tiên ta đi buôn vào trong Vũ Quốc, ta nghĩ chắc là có thôi? Đệ chẳng phải muốn tới Kinh Thành sao, sao lại hỏi về phương Bắc?
-Không có gì, đệ chỉ tò mò hỏi thôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.