Edit: _Lilylys_
Beta: ZzPeanutzZ
Thế giới tối.
Rõ ràng là nắng cuối thu rất gắt, mặt trời bên ngoài rực rỡ, bầu trời bao la nhưng cô liếc mắt nhìn một cái lại cảm thấy tất cả đều phủ một lớp bụi đen mờ.
Đương nhiên chúng nó không phải thực sự không có màu sắc chỉ là hết thảy ảm đạm không chút ánh sáng, giống như bị người khác dùng một mảnh vải xám che đi.
Từ sau đêm bão tỉnh dậy từ giấc mơ không khống chế được bật khóc cô liền đối với toàn bộ mọi người, mọi việc đều mất hết hứng thú.
Cô biết cô nằm mơ nhưng cô không nhớ đã mơ thấy gì.
Hằng đêm cô từ trong mộng khóc đến tỉnh, mắt đau mũi đau, khóc không thành tiếng lại không biết vì sao mình khóc. Cô cảm thấy mình mất đi một thứ rất quan trọng nhưng ngay cả đó là gì cô cũng không rõ.
Mỗi khi trời sáng cô cũng chẳng muốn thức dậy rời giường, chỉ muốn tiếp tục nằm trên giường, dùng chăn bọc lấy mình, trốn tránh thế giới u ám này.
Mẹ gọi đến cô cũng không muốn trả lời nhưng cô không muốn mẹ nhìn thấy cô như thế này. Không tiếp điện thoại sẽ chỉ khiến Trạm Nguyệt Noãn lo lắng chạy đến đây. Cuối cùng cô vẫn nhấc máy, chỉ là cô chán ghét miễn cưỡng cười đùa, cô biết mình không cười nổi, đến cả giả bộ cũng không làm được.
"Con tốt lắm, mẹ không cần tới." Cô mắt không chớp nói dối: "Chỉ là hơi mệt, chắc là kinh nguyệt sắp tới."
Mẹ dương như nói gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-mi/2523710/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.