Edit: _Lilylys _
Beta: ZzPeanutzZ
Trời đã hoàn toàn sáng.
Khẳng Ân bừng tỉnh từ giấc mộng, trên giường chỉ còn mình anh.
Không có khả năng là mộng, anh rõ ràng ngửi được mùi hương của cô còn có thể cảm nhận được anh và cô hợp làm một, cô ôm lấy anh chặt chẽ bao bọc anh —
Nhưng cô không ở đây, trong phòng trừ anh ra chẳng có ai khác.
Tức thì lòng anh kinh hoảng, lý trí rõ ràng biết cô không thể không tồn tại nhưng anh không khống chế được nổi khủng hoảng trong lòng, nhanh chóng xuống giường mở cửa phòng tắm.
Cô không ở đây.
Cô nhất định ở ngoài, nhất định.
Anh mặc quần dài, chưa mang giày đã mở cửa đi xuống lầu.
Không phải mộng, anh biết, cô chỉ là xuống lầu ăn cơm.
Cô không ở phòng bếp.
Phòng bếp không có ai chỉ có một nồi canh đang đun trên bếp.
Không phải mộng, nhất định.
'Em yêu anh.'
Cô nói không chỉ một lần, anh thấy trong đôi mắt ngượng ngùng của cô có sự dịu dàng, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập dục vọng và khát vọng anh mang tới, thì thầm lặp đi lặp lại tên anh.
'Khẳng Ân, em yêu anh...'
Nó không thể nào là mộng! Không phải chỉ là vọng tưởng của anh —
"Khẳng Ân? Con làm sao vậy? Sắc mặt sao lại trắng như vậy? Con có khỏe không?"
Anh bất thình lình quay đầu thấy chị Hiểu Dạ ngồi trên soà phòng khách vì thấy bộ dáng anh hoảng loạn mà đứng dậy, qnh muốn mở miệng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-mi/2523705/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.