Chương trước
Chương sau
Có lẽ là vì ngủ được sớm hơn, Tôn Duệ ngày hôm sau phá lệ còn tỉnh dậy trước cả Cao Vinh.

Trong trí nhớ của Tôn Duệ, trước đây khi anh vẫn ở nhờ nhà hắn ở thành phố S, lúc hắn rời giường, Cao Vinh phần lớn đã ra khỏi cửa, hoặc là đã ăn xong bữa sáng, để cho hắn một phần, còn bản thân thì trở về phòng đọc sách.

Mặc dù đối với việc tối qua bản thân không tự chủ được mà ngủ có chút hối hận, nhưng lại có thể nhìn thấy loại cảnh tượng khó nhìn thấy này.Tôn Duệ cũng thật vui vẻ. Hắn đến gần, khộng nhịn được mà lấy ngón tay chọt nhẹ lên mặt Cao Vinh, không dám dùng nhiều sức, chỉ sợ đánh thức người ta. Tôn Duệ biết cái từ "đáng yêu" này chẳng có một tẹo nào phù hợp với Cao Vinh, mà giờ khắc này, khi nhìn thấy gương mặt đang say ngủ của đối phương, hắn lại ngoài ý muốn cảm thấy anh có chút đáng yêu. Không thể khống chế được tâm tình đang nhộn nhạo, Tôn Duệ quyết định lấy điện thoại di động chụp dăm ba tấm lưu trữ.

Trải qua một loạt hành vi đầy mui mê giai như "Đến gần ngửi ngửi mùi tóc" hai "Hôn hôn thơm thơm một chút", Cao Vinh rốt cục cũng bị Tôn Duệ dằn vặt đến tỉnh.

"..." Cao Vinh vừa mở mắt ra đã thấy gương mặt to đùng của Tôn Duệ, trên căn bản cũng hiểu xảy chuyện gì, "Mấy giờ rồi..."

"Chưa tới tám giờ... A, em đánh thức anh à?"

"Em luôn ở bên cạnh động đây, tôi muốn ngủ cũng khó khăn. Nhưng dù sao thì cũng đến lúc phải dậy rồi." Cao Vinh ngồi dậy, quay quay cần cổ. Một bên cánh tay của anh có chút đau nhức, không cần nghĩ cũng biết là vì ai đó tối qua vẫn luôn áp ở một bên.

"Hôm qua em không cẩn thận ngủ quên mất..." Nói đến việc này, Tôn Duệ rất hối hận, rõ ràng ngày hôm qua bầu không khí hoàn hảo thế mà...

Cao Vinh đương nhiên sẽ không để ý chuyện như vậy, tiện tay chọn một bộ truyền hình mì ăn liền không thú vị là anh không đúng: "Vậy hôm nay đừng ngủ quá sớm."

"A, ưm..." Tôn Duệ hiểu sai ý Cao Vinh thành ám chỉ chuyện kia, lỗ tai đỏ một mảng.

"?" Cao Vinh suy nghĩ cẩn thận, bản thân mình vừa nói lời tâm tình gì sao?

Suy nghĩ của Tôn Duệ luôn luôn rất phong phú, Cao Vinh cảm thấy nếu anh không tìm hiểu đến tận cùng thì sống sẽ nhẹ nhàng hơn.

Mấy ngày nay, tinh thần Cao Vinh có chỗ khang khác, mọi người ở phim trường đều nhìn ra cả rồi. Theo như Giả Uyển Uyển nói, thì đấy là "Đang trong giai đoạn cuồng nhiệt yêu đương, quả nhiên cả người đầy mùi luyến ái chua thối".

"Rõ ràng như vậy sao?" Cao Vinh có chút không cam lòng.

"Anh đang làm gì thế?"

"...Nhắn tin."

"Thế đang nói cái gì?"

"Bàn xem tối về ăn gì."

"Có thể mà cũng vui vẻ cười với màn hình vậy sao?" Giả Uyển Uyển nói thẳng.

"...Khụ." Cao Vinh hắng giọng một cái, hơi hơi thu liễm nụ cười một chút. ANh tự cho rằng bản thân không quá để ý chuyện yêu đương như đám người kia cơ.

Giả Uyển Uyển bất mãn nói: "Đừng kìm nén. Nhìn vào tôi càng tức."

Cao Vinh cười gượng.

Trong đoàn phim rất nhanh cũng có người bắt đầu đồn đại "Hình như đạo diễn đang yêu đương á". Dù sao cũng không phải giả, Cao Vinh liền mở một con mắt nhắm một con mắt, kệ bọn họ bàn tán.

Ở nhà rồi tới siêu thị, cứ một tuyến đường như vậy giằng co hai tuần, Tôn Duệ rốt cục không nhịn được mà thấy nhàm chán. Nói với Cao Vinh rằng mình muốn đến đoàn phim tham quan. Nói là tham quan, nhưng chính ra là muốn đi chơi cùng Cao Vinh.

"Được."

"Em sẽ không gây phiền phức, chỉ nhìn chút... A, a?"

"Được, cứ theo tôi đi."

"Thật?" Tôn Duệ hình như không nghĩ là Cao Vinh đáp ứng thoải mái như vậy, có chút mừng rỡ, "Vậy ngày mai em đi được không?"

Cao Vinh gật gật đầu: "Mỗi ngày em đều ở nhà, sợ nghẹn đến bệnh luôn đi. Sáng sớm có thể dậy cùng tôi là được."

"Được được được, em bảo đảm rời giường đúng giờ!" Tôn Duệ hứng phấn mà nhào vào ôm Cao Vinh, làm sách trên tay anh "bộp" một tiếng rơi xuống đất.

"Này, tôi còn chưa đánh dấu số trang... A... Thôi vậy..." Cao Vinh căn bản không có cách nào ngăn cản mỗi khi Tôn Duệ lại gần chủ động đòi hôn. Anh cảm thấy tám phần mười đối phương đã đúc kết ra một kỹ năng làm nũng chơi xấu nhuần nhuyễn.

Sau nửa tháng, Cao vinh cũng đã quen mỗi tối có một con koala treo trên người mình ngủ. Mặc dù lúc ngủ có hơi nóng, thỉnh thoảng sáng dậy một bên tay có hơi tê, nhưng quả nhiên, loại tâm tình được ở cùng người yêu này chẳng đâu thay thế được.

Sau khi đã quen với công lực quấn người của người nào đó, Cao Vinh cũng cảm thấy rất tốt. Căn bản thì, Cao Vinh bị tổn thương vì đoạn tình cảm lúc trước. Vốn hai người từng thân mật, bởi vì dã tâm của đối phương ngày một lớn mà phá huỷ toàn bộ mối quan hệ khi ấy, cuối cùng phải đi đến kết thúc. Anh cũng biết không phải ai cũng đều vì sự nghiệp mà vô tâm với người yêu, nhưng Tôn Duệ luôn biểu hiện như trong đầu chỉ có yêu đương khiến anh có cảm an toàn hơn.

"Cao Vinh."

Tôn Duệ kêu, hai người lúc này đang ở trên giường tiến hành một phen "vận động" trước giờ đi ngủ____ hai người từ ngày hôm đó, cũng thường thường để nơi nào đó gặp nhau một chút, thế nhưng chưa khi nào đi đến điểm cuối cùng.

"Sao?"

"Em cứ nhất quyết đi theo anh tới đoàn phim, anh có thấy phiền quá không?" Tôn Duệ có chút lo lắng hỏi.

"Sẽ không, em đừng nghĩ nhiều... Em cùng tôi chạy khắp nơi, tôi rất vui vẻ." Cao Vinh có chút ngượng ngùng, anh hiếm khi thẳng thắn như vậy mà biểu đạt ý nghĩ trong lòng.

Tôn Duệ vốn là nói có chút dương quang xán lạn, giờ khác này phải nói là ánh sáng vạn trượng.

A, chói mù mắt tôi mất___ đây là nội tâm của Giả Uyển Uyển vào ngày hôm sau ở phim trường.

"Đã lâu không gặp!" Tôn Duệ tựa như quen biết Giả Uyển Uyển mà chào hỏi. Hoàn toàn quên mất trước đây mình đã có địch ý với người ta thế nào.

"Cậu Tôn vẫn khoẻ chứ, cậu đến đoàn phim muộn hơn so với tôi tưởng tượng,"Giả Uyển Uyển nói thẳng, "Tôi còn cho là cậu sẽ đến cùng Cao Vinh từ hai tuần trước đấy."

"Khụ, lức trước mới chuyển tới, em có chút bận. Đến nay mới tương đối rảnh rỗi." Tôn Duệ qua loa nói.

"Cậu làm ơn mỗi ngày đều đến, để tôi có thể hưởng chút ánh sáng của tình yêu."

Tôn Duệ nghe Cao Vinh nói Giả Uyển Uyển biết chuyện của hai người bọn họ. Tâm lý đương nhiên là trăm phần trăm tán thành, trên mặt cười đến nở hoa: "Vậy thì khoa trương quá ha ha ha..."

Cao Vinh ở một bên nghe đến đau đầu: "Hai người đang tấu hài đấy à?"

"Anh đi làm việc đi, em không phiền anh nữa." Tôn Duệ một mặt ngoan ngoãn nói.

Cao Vinh mỗi ngày đều liên tục bận rộn, thực sự không có thời gian bồi Tôn Duệ. Nhìn tới ánh mắt vô cùng mong đợi của người nọ, Cao Vinh rốt cục vẫn không thể làm gì khác, ghé qua hôn nhẹ lên môi Tôn Duệ: "Bận rộn nên có khả năng không thể để ý tới em... EM cứ tuỳ ý đi dạo, tôi ra chào hỏi đoàn phim."

"Không thành phấn đề!"

Giả Uyển Uyển: "... XIn hỏi, hai vị còn nhớ đây là phòng hoá trang của tôi không?"

"Khụ, tôi đi trước." Trước mặt người quen biết Cao Vinh vẫn có chút ngại, vội vã ly khai.

Da mặt của Tôn Duệ ở phương diện này có thể nói là dày như tường thành. Cao Vinh vừa đi, hắn đã quay lại đặt câu hỏi với Giả Uyển Uyển: "Mau nhanh nhanh, nói cho em biết, trong đoàn phim có diễn viên nữ nào có ý với ảnh không? A, cả nam nữa. Có không vậy?"

"Tôi lúc nào thành bạn thân của cậu vậy?" Giả Uyển Uyển không nhịn được mà hỏi.

"Mới nãy xong," Tôn Duệ nói như thật, "Có hay không vậy?"

Giả Uyển Uyển không nói nên lời: "Không có không có. Người ta lại còn coi bạn trai cậu đây là bảo bối luôn."

"Anh ấy đương nhiên sẽ như vậy, nhưng mà, diễn viên không phải có rất nhiều gian tình với đạo diễn à? Quy tắc ngầm gì đó... Diễn viên nhỏ muốn nổi bật hơn mà thông đồng với đạo diễn có rất nhiều, không phải sao?" Tôn Duệ có chút lo lắng hỏi.

"Thật ra, tôi cảm thấy nếu tìm được cấp trên của đạo diễn, như người đầu tư hay một ông chủ công ty nào đó nâng đỡ thì hiệu quả hơn." Giả Uyển Uyển thẳng thắn nói.

Tôn Duệ oán giận: "Không phải nói thẳng như vậy. Em nói với chị này, ở đoàn phim trước kai, Cao Vinh có thực hiện quy tắc ngầm với em đấy."

"Cái gì?!" Giả Uyển Uyển cả kinh kêu lên, tâm tư hóng chuyện nhất thời bị kích thích, "Thật hay giả vậy? Khi đó các cậu đã..?"

"Anh ý nói phải dạy diễn xuất cho em, sau khi xong việc ở đoàn phim, bọn em liền đi quán cà phê nói chuyện... Ừm, sau đó còn cùng đi ăn hải sản nữa."

Giả Uyển Uyển: "... Tuy tôi không tận mắt chứng kiến quá trình này, nhưng tôi cảm thấy Cao Vinh không có ý đó đâu."

"Đùa chị thôi. Lại nói, hồi đó em ngu cực..."

Tôn Duệ nhớ tới lúc đầu ở trước mặt Cao Vinh vẫn còn tình chàng ý thiếp với Lưu Tư Hiền, hình như hắn còn nói với người ta mấy câu kiểu "Lúc tôi không có mặt, anh phải giúp tôi để ý Lưu Tư Hiền". Giờ nhớ tới, hắn chỉ hận không thể đánh nổ đầu mình.

"Hi vọng anh ấy không nhớ rõ..." Tôn Duệ không nhịn được, nói hết cùng Giả Uyển Uyển. Hắn căn bản sẽ không thảo luận vấn đề yêu đương này cùng một lũ bạn thân là giai thẳng, rất nhiều chuyện, hắn đã giữ rất lâu trong lòng. Giả Uyển Uyển biết về mối quan hệ của bọn hắn, lại rất thích nói chuyện, cho nên Tôn Duệ không nhịn được, muốn cùng cô tâm sự một chút.

Giả Uyển Uyển thở dài, Tôn Duệ này thực sự không có một chút tâm phòng bị nào. Nhiều việc như vậy, cứ lung ta lung tung mà nói cho cô. Cũng may, tuy rằng bản thân cô thích bát quái, nhưng cũng sẽ không đem loại tin tức này nói ra ngoài.

"Khi đó hai người các cậu cũng không có quan hệ gì, coi như Cao Vinh nhớ tới cũng sẽ không tức giận. Anh ta sẽ không dễ giận cậu như thế đi?"

Tôn Duệ có chút tiếc nuối nói: "Nhưng mà, em lại có chút muốn nhìn ảnh ghen."

"...Cậu thật là phiền phức!" Giả Uyển Uyển không chút khách khí phê bình.

Nghỉ trưa, lúc gặp được hai người kia, Cao Vinh phát hiện ra Giả Uyển Uyển và Tôn Duệ đã phát triển đến mức không giấu nhau điều gì.

"Trong thời gian này đã xảy ra chuyện gì sao?" Cao Vinh đầu óc mơ hồ.

"Đây là bí mật của bạn thân." Giả Uyển Uyển mộ mặt nghiêm trang đáp.

Cao Vinh dùng đầu ngón chân cũng đoán được Tôn Duệ tám phần mười kể cho Giản Uyển Uyển nghe một chút chuyện của hắn, nhưng anh cũng không có đi hỏi. Kể từ khi có mối quan hệ này với anh, Tôn Duệ dường như khong có tiếp xúc nào với người khác. Giả Uyển Uyển cũng coi như một người đáng tin, có thể thỉnh thoảng nói chuyện với Tôn Duệ cũng tốt.

Quả nhiên, sau ngày cùng Cao Vinh đến đoàn phim, tâm tình Tôn Duệ mỗi ngày thoạt nhìn đều rất tốt. Cao Vinh cảm thấy, nhân sinh anh chưa bao giờ thuận buồm xuôi gió như vậy, cả về đường công việc hay tình duyên.

Cuộc sống như thế kéo dài chưa tới một tháng, kết quả, vào sáng sớm một ngày nào đó, tên cái vị Cao Vinh cho là sẽ không bao giờ có quan hệ gì với mình kia lại xuất hiện.

"Đạo diễn Cao, anh xem báo chưa?"

"Sao?" Cao Vinh sáng sớm vừa tới trường qua, trong lòng đã có dự cảm không tốt.

"Cái kia, cô An Diêu Địch sau lần bê bối trước không phải bị đóng băng sao... Báo nói cô ta hiện đang ở khu này, ôi trời ạ."

Liếc mắt đã thấy biểu tình khó chịu của Tôn Duệ, Cao Vinh thầm mắng nhân viên công tác trước mặt thật không có nhẫn lực: "Có thể là tới đây nghỉ phép."

"Không phải mà, bên đưa tin nói là có thể tới để tim anh, sau đó tình cũ cháy lại cái gì đó. Còn nói cô ta có thể sẽ đến tham gia đoàn phim chúng ta..."

"Đùa gì vậy!" Tôn Duệ hung hăng mà mắng lên tiếng, "Tin ở đâu, cho tôi xem?"

Tạp chí trên tay nhân viên bị Tôn Duệ đoạt đi. Hình chụp An Diêu Địch thoạt nhìn có chút tiều tuỵ, nơi chụp dĩ nhiên là ở gần đoàn phim này, nhìn qua thật giống vừa từ đoàn phim bước ra.

"Tạp chí viết linh tinh, đừng suy nghĩ nhiều. Em xem, không phải gần đây ngày nào em cũng đến đoàn phim sao?" Cao Vinh vỗ vỗ vai Tôn Duệ, đem hắn quay về phía mình mà ôm ôm một chút. Anh không muốn khiến cho Tôn Duệ nghĩ ngợi lung tung.

"Cái này cũng đúng..." Tôn Duệ tỉnh táo hơn một chút.

Nhân viên đối diện đột nhiên như hiểu được điều gì: "... Xin lỗi, tôi, tôi không biết... Việc này, hai người... Là vì mọi người trong đoàn đều đang bàn tán việc này..."

"Không sao, tôi sẽ tìm người hỏi thăm chút, xem đến cùng đã xảy ra chuyện gì. Có người hỏi tới thì trước hết làm sáng tỏ một chút đi." Cao Vinh hơi lo lắng. Trong hai năm qua, anh biết rõ cách làm việc của An Diêu Địch, viêc này căn bản không thể đơn giản là cô ta bị chụp trộm được.

Đến phòng nghỉ, Tôn Duệ có chút bất mãn mà nhỏ giọng oán giận: "...Thực sự là bám dai như đỉa."

"Xin lỗi. Tôi sẽ đi làm rõ." Bản gái cũ của anh lại làm ra chuyện như vậy, Cao Vinh không khỏi cảm thấy hơi áy náy với Tôn Duệ. Anh cũng không hiểu, bản thân chỉ là nhân viên hậu trường, năm nay không biết gặp hạn thế nào, năm lần bảy lượt bị tạp chí lá cải lôi ra đăng tin.

"Đây không phải lỗi của anh mà!" Tôn Duệ nhanh chóng vung vung tay, tuy rằng hắn buồn bực, nhưng trong chuyện này, Cao Vinh cũng là người bị hại. Hắn tin tưởng tuyệt đối, rằng Cao Vinh sẽ không gạt mình mà quay lại với người phụ nữ kia.

"Tin tưởng tôi như vậy?" Cao Vinh không nhịn được cười, tâm tình căng thẳng khi vừa nghe tin tức buông lỏng không ít.

"...Vâng." Dù có rầu rĩ không vui, nhưng Tôn Duệ vẫn gật đầu khẳng định.

"...Cảm ơn em."

Cao Vinh thực lòng cảm ơn Tôn Duệ. Không nhịn được mà nghiêng người hôn hắn một chút, Tôn Duệ không bỏ qua cơ hội này mà kéo anh, làm sâu hơn nụ hôn này.

Cảm nhận được Tôn Duệ ôm chặt lấy mình, Cao Vinh nghĩ thầm____ quả nhiên, Tôn Duệ vẫn có chút bất an.

"Đạo diễn Cao, anh cũng nghe nói rồi đi!? Sáng nay tôi nhìn thấy... Ặc, thật xin lỗi, tôi vào không đúng lcs, hai người có thể tiếp tục, nhưng lần sau nhớ khoá cửa." Giả Uyển Uyển vội vã tiến vào, sau lại vỗi vã đóng cửa đi ra.

Cao Vinh: "..."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.