Nhưng sự thật này quá tàn nhẫn. 
  
Nếu nói ra, e rằng Tưởng Dụ sẽ không chịu nổi và có thể phát bệnh ngay lập tức. 
  
Tôi giữ im lặng rất lâu. 
  
Tưởng Dụ cười nhạt, tự giễu: “Tiêu An Nhiên, em thật sự không có trái tim.” 
  
Sau đó, anh cúp máy. 
  
Tôi thở dài, nhanh chóng gọi điện cho thư ký của Tưởng Dụ để kiểm tra tình hình. 
  
Đêm đó, Tưởng Dụ lại bị đưa vào bệnh viện. 
  
Bác sĩ nói nếu anh tiếp tục sống như vậy, tim anh chỉ còn có thể chịu đựng được tối đa một năm nữa. 
  
Trong cuộc gọi, Tưởng Dụ bình tĩnh nói rằng anh muốn gặp tôi một lần. 
  
Chúng tôi hẹn gặp ba ngày sau, vào ngày anh xuất viện. 
  
Nhưng đêm trước buổi gặp gỡ, tôi đã gặp chuyện ngoài ý muốn. 
  
Khi tỉnh lại, tôi thấy mình đang nằm trong một nhà kho bỏ hoang ở vùng ngoại ô. 
  
Trước mặt tôi là Lâm Tịch, với vẻ mặt dữ tợn, giọng nói sắc lạnh vang lên: 
  
“Tiêu An Nhiên!” 
  
Giọng cô ta sắc bén đến mức khiến tôi sởn gai ốc. 
  
“Cô là một con khốn, có Tưởng Dụ rồi còn chưa đủ, lại còn dám quyến rũ cả Cẩn Ngôn!” 
  
“Rốt cuộc cô đã cho anh ấy uống bùa mê thuốc lú gì, mà anh ấy lại vì cô mà đến cảnh cáo tôi!” 
  
Vừa nói, Lâm Tịch vừa lao tới, tát tôi hai 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-lua-hoang-hon/3744116/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.