Mọi người dần tản bớt, Ngũ tỷ vội vã đi về phía tôi bảo: "May quá, tỷ tưởng đâu lạc mất muội rồi!"
"Tỷ đi đâu nảy giờ vậy, làm muội lo muốn chết!" Tôi kéo tay tỷ ấy hỏi
"Giờ đã không sao rồi, à đúng rồi...lúc nảy tỷ thấy hai nam nhân kia kéo một gã đang khóc lóc thảm thiết, rồi nghe bọn họ nói có một anh hùng trừ gian dẹp loạn. Lẽ nào...là muội?" Ngũ tỷ dò hỏi
Tôi hí hửng ra vẻ đắc chí lắm: "Không phải Tiểu gia muội thì còn ai vào đây nữa!" Tôi vừa nói vừa vỗ ngực tự hào
Ngũ tỷ cóc đầu tôi một cái rõ đau, tôi thét lớn: "Uiiii...sao tỷ đánh muội?"
"Muội lén lút ra ngoài chơi...mà còn muốn tạo uy danh nữa ư? Nhỡ đâu Đại Sư huynh gọi người bắt trộm đến thì muội chết chắc!" Ngũ tỷ đáp.
Tôi xoa xoa cái trán rồi bảo: "Huynh ấy sẽ không nhận ra chúng ta đâu. Muội đã cải trang kĩ vậy mà..."
Ngũ tỷ bất lực cười khổ: "Muội nghĩ Đại Sư huynh dễ bị lừa vậy sao? Huynh ấy sống chung với muội 17 năm nay, lẽ nào muội mà huynh ấy cũng không nhận ra?"
"Cũng đúng a..." Tôi gật đầu đồng tình
Cũng may là không bảo tôi đi gặp nếu không...tôi vừa nghĩ đến cảnh mỗi ngày phải chép hàng nghìn trang sách, hái đủ mấy trăm loại thảo mộc theo yêu cầu của sư phụ, lộn ngược đọc sách mấy canh giờ. Nghĩ đến đó bất giác mồ hôi lạnh tôi tứa ra thác, vội kéo tay Ngũ tỷ: "Hay chúng ta về đi Ngũ tỷ!".
"Được" Tỷ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-lai-sinh-tam-kiep-hai-nguyet-mong-dinh/2938457/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.