Hé mở mi mắt trầm trọng, khóe mắt khô héo làm cho tôi hoài nghi nước mắt có phải hay không cứ thế dễ dàng hong khô, đưa tay muốn xoa bóp hốc mắt cực độ đau xót nhưng làm tác động đến vết thương mà Hàn Viên cuồng bạo lưu lại.
Cho tới bây giờ không nghĩ đến, Hàn Viên là người lãnh tựa băng sương như thế nhưng lúc cuồng điên so với Dương Diệp âm tình bất định còn đáng sợ hơn.
Nâng lên cánh tay đầy vết xanh tím xoa xoa bên gáy đã không còn chảy máu, tôi còn cho là mình sẽ bị Hàn Viên hút khô máu rồi lặng lẽ chết đi.
Thật may khi trong căn phòng không quá sáng nếu không những vết thương chồng chéo trên người tôi sẽ thấy rất rõ ràng..., cả phòng vẫn thoang thoảng mùi rỉ sắt của máu, tựa hồ còn giấu lãnh hương đặc thù của Hàn Viên ở trong đó.
Cái loại mùi hít thở không thông này giống như bị Hàn Viên gắt gao khóa vào trong ngực, thô bạo tiến vào làm cho tôi sợ hãi không thôi, tôi nghĩ đến Dương Diệp, anh biết tôi bị Hàn Viên mang đi, tại sao... Còn chưa tới...?
Nằm ở ghế sô pha rộng lớn, trên bàn làm việc bằng gỗ sậm màu giấy tờ văn bản tứ tung, máy tính bên cạnh đang hiển thị chứng khoán ở thị trường của công ty, “Không nghĩ tới công ty của lão già kia dễ dàng sụp đổ như thế...”
Ngón tay cuộn lại sợi dây đồng hồ màu xanh, Hàn Viên trên mặt lộ ra một mạt cười lạnh, “Thật đáng tiếc, còn chưa tận mắt chứng kiến Hàn thị sụp đổ thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-hoi-tan-can/90240/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.