Dương Diệp dùng sức ném phịch tôi xuống giường, ót đụng vào tượng điêu khắc gỗ đầu giường làm tôi đau đớn kêu lên, trước mắt mơ mơ hồ hồ, Dương Diệp thân hình cường tráng đè tôi xuống, thân thể yếu ớt căn bản không thể chống cự, cơn đau đớn sau ót vẫn chưa biến mất, quần áo trên người bị thô bạo xé rách, tôi sợ hãi che lại thân thể lõa lồ, đột nhiên một bàn tay hung tàn tát vào mặt tôi, miệng lập tức trào ra mùi máu nồng đậm.
“Dương Diệp....” Tôi sợ hãi gọi tên anh, không biết vì sao anh lại đối xử với tôi như vậy.
Dương Diệp lãnh đạm nhìn tôi, trong đôi mắt không hề có vẻ dịu dàng quen thuộc, khóe môi cong lên đầy vẻ giễu cợt.
“Ngải Nhi hôm nay nói cho cậu cái gì, cậu giờ cũng biết phản kháng rồi sao? Muốn làm theo lời của Ngải Nhi dọn đi khỏi cái nhà này à?”
Tôi khủng hoảng lắc đầu, tôi chưa bao giờ muốn rời xa Dương Diệp, cũng không biết anh làm sao biết được lời Ngải Nhi nói với tôi, “Tôi không có...”
Nhưng Dương Diệp không hề nghe tôi nói, anh dùng tay trái bắt lấy hai tay tôi cố định lên đỉnh đầu, tay kia thì tách đầu gối ra, sau đó anh đưa phân thân đỏ hồng vào phía sau tôi bắt đầu sáp nhập.
Tôi đau đớn đến nỗi ngay cả một tiếng kêu cũng không thể thốt ra, hậu phương bị đỉnh nhập đau đớn càng ngày càng tập trung, nửa người dưới như bị một cây cây sắt to lớn nóng rực xỏ xuyên qua, Dương Diệp không ngừng ra vào dũng đạo đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-hoi-tan-can/90233/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.