Ban đêm, tôi mở to mắt, khuôn mặt Dương Diệp xinh đẹp nằm bên cạnh cánh tay tôi, ánh trăng trong veo chiếu vào ngũ quan xinh đẹp trên khuôn mặt anh, ánh mắt lưu luyến si mê gắt gao khóa ở trên người anh, đến tột cùng tôi còn có bao nhiêu thời gian để có thể ngắm nhìn người nam nhân này, tôi cũng không biết nữa.
Kể từ thời khắc Dương Diệp thẳng thắn thừa nhận tất cả, tôi đã quyết định tôi muốn cùng Dương Diệp tạo ra thật thật nhiều hồi ức tốt đẹp, hy vọng hai người mỗi khi nhớ đến nhau sẽ không còn tổn thương.
Tôi hờ hững vuốt ve khuôn mặt Dương Diệp nghiêng nghiêng, nhìn anh ngủ thật say, khóe miệng cong cong nụ cười bình yên, không biết khi tôi rời đi rồi thì anh có thể hảo hảo mà sống hết cuộc đời của mình hay không?
“Sao vậy, không ngủ được à?”
Dương Diệp đột nhiên mở to mắt, trong con ngươi đen láy nồng đậm ý cười, “Tôi định cứ như vậy không tỉnh lại để cho cậu có thể sờ lâu một chút, tôi rất vui.”
Thân hình cao lớn ôm toàn thân tôi vào trong ngực, Dương Diệp nhẹ nhàng cắn lên cái cổ gầy yếu của tôi, thốt ra thanh âm rầu rĩ, “Biết tôi mới vừa mơ thấy gì không?”
Tôi buồn bực lắc đầu, chung quy cảm thấy được khoảng cách của chúng tôi lúc này có chút nguy hiểm.
“Tôi mơ thấy Cận nhi một mình ở trong bóng tối, lẳng lặng khóc, tôi lại không có cách nào ôm cậu vào trong lòng để an ủi, chỉ có thể nhìn cậu ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-hoi-tan-can/2222287/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.