Trong bóng tối, cả hai đều không thấy rõ nhau, tạo cơ hội cho những suy nghĩ im lặng trốn thoát.
Cô không thể tiếp tục trả lời câu hỏi của anh.
Cho đến khi anh nhẹ nhàng vỗ lên lưng cô rồi tự mình đứng dậy đi đến bên cạnh giường.
Lương Phong lập tức rơi xuống vực sâu không đáy.
Bởi vì anh không hỏi, cũng không đào sâu, mà thật ra anh cũng không quan tâm nữa.
Không hỏi vì sao cô không muốn đi với anh, cũng không quan tâm cuối cùng cô đang muốn làm cái gì.
Cơ thể cô giống như trở thành một tờ giấy bị nghiền nát tan tành, trong ban đêm yên tĩnh, chúng khẽ bay đi rồi rơi xuống.
Cô quay đầu lại thì thấy Thẩm Di Châu không phải đang nằm trên giường mà là đến đầu giường châm một điếu thuốc, sau đó anh xoay người đi đến phòng để quần áo.
Lúc đi ra, anh đã ăn mặc chỉnh tề.
Lương Phong cứng đờ tại chỗ.
Thẩm Di Châu khẽ nhìn cô, khoé miệng anh lại cong lên lần nữa, trở thành nụ cười giả tạo, qua loa và lấy lệ như trước kia.
Giọng nói dửng dưng: “Anh có việc, đi trước đây.”
Giọng anh hời hợt, giống như chưa từng xảy ra bất cứ chuyện không vui nào.
Nhưng một ý nghĩ mạnh mẽ đến mức Lương Phong khó có thể phủ nhận rằng nó đã lan tràn một cách bừa bãi trong lòng cô - Anh sẽ không bao giờ quay trở lại.
Mà cô chỉ đứng yên như thế để anh rời đi.
Để anh rời đi, cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-hoang-luong/3586253/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.