Hôm nay, cô đã có thể hơn được Triệu Khinh Hòa rồi sao?
Ngồi trên xe của Thẩm Di Châu, Lương Phong không nhịn được mà suy nghĩ.
Ngoài cửa xe, hàng cây cối lướt qua cực nhanh, ánh mặt trời sáng ngời liên tục bị cắt ngang thành các mảnh vụn màu vàng, những ánh sáng loang lổ đó cũng di chuyển đến bên mặt của Thẩm Di Châu.
Lương Phong không nhịn được mà nhìn anh.
Máy sưởi bên trong xe cùng với ghế ngồi ấm áp, khiến cô nhớ đến khuỷu tay ấm áp của anh lúc nửa đêm.
Xem ra sự việc ngày hôm đó vừa mới được lật lại một cách không rõ ràng, hoặc có lẽ anh đã đưa ra câu trả lời của mình.
Lương Phong im lặng nhìn anh.
Anh lạnh lùng quét đôi mắt thờ ơ nhìn cô rồi cười: “Nhìn như thế mà ngay cả điện thoại cũng không nỡ gọi à?”
Lương Phong ngạc nhiên, cô tức giận nói: “Là anh không gọi điện cho em.”
“Trước đó nếu anh quên không gọi cho em thì em cũng sẽ chủ động gọi đến.”
Lương Phong nhìn chằm chằm anh một lát, sau đó cô bất đắc dĩ cười thành tiếng.
Cô quay mặt sang bên ngoài cửa sổ: “Không nhìn nữa được chưa?”
Ngoài cửa sổ, cây cối từ từ chậm lại rồi ngừng hẳn.
Trán Lương Phong đập vào kính, cô phát hiện tay bên trái của mình bị người kia nhẹ nhàng kéo lại.
Mỗi một ngón tay đều được vuốt ve mấy cái. Mặc dù cô không quay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-hoang-luong/3586250/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.