Có gì đáng sợ chứ.
Buổi biểu diễn mà thất bại thì cũng sẽ có những người bên truyền thông thêu hoa vẽ bướm trên giấy, huống chi Lương Phong biết, cô cũng không phải thật sự là một chiếc gối thêu hoa.
Lời của Thẩm Di Châu chẳng qua muốn nói cho cô biết, dù cô có lùi mười ngàn bước thì cũng không quan trọng, anh muốn nói cô đừng lo lắng nhiều thế nữa.
Trong đêm nay, tinh thần của cô lại được vực dậy một lần nữa. Sau khi kết thúc bữa cơm, Thẩm Di Châu lái xe đưa Lương Phong đến quán cháo ăn chút cháo.
Anh nói chỗ này là nơi anh thường hay lui tới khi mới vừa từ Ý về, bởi vì khi đó không quen ăn đồ Trung nên anh mới có thể miễn cưỡng chấp nhận được những thứ đồ ăn thanh đạm này.
Lương Phong chọn hai loại cháo khác nhau, cuối cùng đầu lưỡi của cô cũng lấy lại được vị giác, chút ấm áp chảy vào trong miệng, cũng sắp lấp kín đầy hơi ấm trong người cô.
Trên đường về nhà.
“Cảm ơn anh.” Lương Phong nói.
Thẩm Di Châu dừng xe chờ đèn đỏ, sau đó liếc cô: “Nuôi béo dễ giết.”
Lương Phong: “...”
Tối hôm đó, cái bụng no căng của cô trở thành vật cản bất ngờ.
Cô ăn quá nhiều nên liên tục đưa tay đẩy Thẩm Di Châu.
“Chạm vào bụng của em rồi.”
Lương Phong lật người định đổi thành một tư thế khác, nhưng Thẩm Di Châu lại rút lui, anh nhẹ giọng nói:
“Thôi.”
Lương Phong nằm nghiêng nhìn anh, cô cẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-hoang-luong/3586246/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.