Trong phòng ngủ mờ tối, Lương Phong quay lưng về phía Thẩm Di Châu.
Cánh tay của cô đã không còn chút sức lực nào bởi vì bị trói quá lâu, nhưng cô vẫn âm thầm dùng ngón tay cố gắng nới lỏng chiếc cà vạt đang ngày càng siết chặt hơn.
Tầng mồ hôi mỏng sau gáy bắt đầu bốc hơi khiến cô có cảm giác lạnh run.
Cảm giác rùng mình trên da thịt cũng như đang dần chìm sâu xuống đáy lòng cô.
Thẩm Di Châu tiến lên, anh nắm lấy bàn tay vẫn đang làm việc vô ích của cô, hai ba cái tháo cà vạt rồi ném sang một bên.
Anh như vẫn còn đang muốn giữ cô lại, muốn nói gì đó với cô.
Nhưng Lương Phong đã quay người rời đi.
Tay Thẩm Di Châu hơi ngừng lại, sau đó cũng nhanh chóng thu về.
Lương Phong không quay đầu lại, ngay sau đó cô nghe thấy tiếng anh xoay người rời đi rồi đóng cửa phòng lại.
Vào giây phút này, tim cô như chìm xuống đáy vực sâu, cô đứng trên mặt đất bằng phẳng, cảm thấy một trận đất trời quay cuồng làm cô choáng váng đầu óc.
Vốn tưởng rằng vừa nãy đã chạm đến đáy ly, bây giờ mới biết thì ra vẫn chưa tới.
Phòng ngủ rơi vào một khoảng yên lặng tuyệt đối, Lương Phong im lặng lau chùi sạch sẽ người mình.
Sau đó lại mặc từng lớp từng lớp quần áo rồi mới đi ra ngoài.
Đẩy cửa ra, đôi mắt cô bị ánh đèn phòng khách chiếu thẳng vào mắt.
Cô hơi híp mắt lại, sau đó nhìn thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-hoang-luong/3586237/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.