Lương Phong rất hiếm khi thấy Thẩm Di Châu tự lái xe, chiếc áo khoác sẫm màu của anh được để ở ghế sau, trên người anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi màu xám tro.
Lương Phong đứng ở bên ngoài xe, một tay vịn cửa xe mở cửa ghế lái phụ, một tay cầm ly cà phê. Trận mưa vội vàng đến khi nãy làm người cô có chút ẩm ướt, ánh mặt trời đang ló dạng lần nữa, chiếu xuống gương mặt mộc trắng nõn của cô.
Trên làn da trắng như sứ ấy có những vệt nhỏ màu vàng nhạt do bị ánh sáng chiếu vào.
Thẩm Di Châu bỗng nghĩ đến lúc này cô sạch sẽ giống như một bông hoa lan undefinedNam Phi nhỏ (*).
(*) Hình hoa lan Nam Phi:
Mà sau đó trong đầu anh cũng xuất hiện hình ảnh bông hoa lan Nam Phi này bị bẻ gãy, nghiền ép, vò nát thành nước. Vì thế nụ cười anh cũng trở nên sâu hơn.
“Lên xe.” Anh nói.
Lương Phong đứng ngoài xe cười thành tiếng, cô nói: “Nhưng có thể để tôi lên phòng sửa soạn một chút được không? Cũng đã đến cửa nhà tôi rồi.”
“Còn thiếu gì cứ nói dì giúp việc đi mua.” Thẩm Di Châu cảm thấy đây chẳng phải chuyện gì lớn lao cả.
“Nhưng tôi vẫn muốn thay một bộ quần áo khác.” Lương Phong vẫn bình tĩnh như cũ, sau đó kiên trì nói, giọng nói cũng nhỏ đi vài phần: “Anh lên trên ngồi một chút đi, tôi rót cho anh ly nước từ từ uống.”
Cô nhìn thấy hành lý từ sân bay đang ở ghế ngồi phía sau,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-hoang-luong/3586230/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.