"Hoàng tử có phép dùng binh đặc biệt thật!"
Đó là cảm nghĩ của lão Hoàng khi nghe tới dự tính chia quân làm ba nối đuôi nhau tiến về phương Nam của hoàng tử.
Hoàng tử đưa tay chỉ vào con đường độc đạo trên sa bàn nói:
- Phó tướng Hoàng, phó tướng Phạm, hai ông xem, đường độc đạo này vừa nhỏ vừa khó đi. Ta thấy việc chia nhỏ quân tiến lên có thể giúp việc hành quân dễ dàng hơn. Mà ta là Đại tướng quân thì phải đi đầu đúng không?
Phạm phó tướng không còn ôn hoà nữa, ông ta buông lời mỉa mai:
- Hoàng tử, ta và lão Hoàng đây cũng chỉ là lo cho an nguy của ngài. Nếu ngài vẫn cố chấp muốn đi đầu dẫn quân thì ta cũng không có gì ý kiến nữa. Nhưng ta vẫn hi vọng hoàng tử ngài cân nhắc về quyết định của mình. Ta xin cáo lui trước!
Càng nói, Đăng càng nói to. Nói xong, ông ta đứng phắt dậy đi ra ngoài. Lão Hoàng ngồi bên điềm tĩnh hỏi:
- Ngài chắc chắn về quyết định của mình?
- Hoàng phó tướng trông ta có như đang nói đùa không?
Đức Hạo hỏi ngược lại khiến Hoàng Kiến Đạt có chút bối rối. Lão Hoàng đứng dậy cúi đầu:
- Hoàng tử đã nói vậy, ta cũng không có ý kiến. Vậy thuộc hạ xin cáo lui!
Hạo gật đầu. Chờ cho lão Hoàng đi ra ngoài rồi, Hạo liền lôi mấy quyển sách ra đọc.
"Lý luận binh pháp cũng được đấy! Tiếc là vẫn kém xa mấy quyển sách kia"
Buổi tối, bên bờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-hoang-de/2843130/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.