Chỉ bởi sai lầm của Phạm Văn Đăng mà toàn quân đã thua thảm ngay từ những thời khắc đầu tiên bước lên đất giặc. Hoàng phó tướng nói hơn 30 năm không dẫn quân Nam chinh, không phải vì thiên hạ thái bình, mà bởi vì thực lực vốn có của quốc gia đã suy yếu trầm trọng. Tại sao ư?
- Hoàng Tả phó tướng, ông trả lời đi, tại sao binh lính khi ra chiến trường lại là những tên gà mờ chỉ biết chạy?
Đức Hạo trải tờ thú tội của Đăng ra bàn, nhìn Đạt đứng đối diện hỏi. Đạt trầm mặc trả lời:
- Bẩm Đại tướng quân, thiên hạ thái bình đã lâu, binh lính cũng trở nên nhàn rỗi, do đó khi lâm trận liền mắc sai lầm, thuộc hạ thiết nghĩ chỉ cần vài lần là...
Nghe câu trả lời của Hoàng Tả phó tướng, Hạo có chút bất mãn, liền dùng ống bút đập xuống bàn cắt ngang câu trả lời của Đạt mà vặn hỏi:
- Ông nói thiên hạ thái bình? Thái bình mà năm nào kinh thành cũng bị đốt, bách tính bỏ quê hương chạy trốn khắp nơi?
Hoàng Kiến Đạt đối với câu hỏi này quả thực không biết trả lời thế nào, đành cúi đầu im lặng. Thấy Đạt cúi đầu lặng im, Hạo cũng không bắt bẻ nữa, phẩy tay nói:
- Tập hợp binh sĩ, tối nay hành quân, bảy ngày nữa ta hẹn gặp lại ở vương đô Phật Thệ.
- Bảy ngày nữa ư? Chẳng lẽ người đã có kế sách gì rồi sao?
Đạt nghe bảy ngày nữa sẽ lấy được kinh đô thì có chút kinh ngạc hỏi lại.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-hoang-de/2843127/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.