Cũng muộn rồi, chúng ta về thôi!
Một đôi nam nữ tay trong tay đi về làng, lão Đào không quá bất ngờ trước cảnh tượng này.
Chú tiểu vừa thấy Hạo thì nói với lão già đang ngồi uống trà trước cổng chùa:
- Sư huynh về rồi!
Lão già đó quay lại nhìn hai người đang cười nói vui vẻ, ngẩng mặt nhìn trời than thở:
- Tuổi trẻ thật tốt! Vẫn là ta già quá rồi!
Nói rồi lão già chống gậy đi về phía nhà Hạo, vừa hay Hạo cũng nhìn thấy lão.
"Dáng hình này có chút quen quen, hình như mình từng gặp ở đâu đó thì phải"
Cho tới khi cả hai bốn mắt nhìn nhau, Hạo mới nhận ra lão già đó là ai. Hạo ngơ người rồi thốt lên đầy ngạc nhiên:
- Hoàng Thái úy đại nhân, là ông thật đấy sao? Mới gần một tuần không gặp, sao lão như biến thành người khác thế này?
Hoàng Kiến Đạt khó nhọc ngồi xuống ghế, khật khừ nói:
- Hoàng tử vẫn nhận ra lão phu, vậy là lão phu mãn nguyện rồi, giờ cho dù có chết cũng không thấy hối tiếc.
Đức Hạo vỗ vai lão Hoàng nói:
- Nói gở! Ta trông lão vẫn cường tráng, ít nhất có thể sống thêm vài năm nữa, gì mà chết với không chết chứ!
Lão Hoàng lắc đầu nói:
- Không, hoàng tử tuổi trẻ, sức khoẻ tốt nên không bị lam sơn chướng khí của vùng phía nam ảnh hưởng. Còn lão phu ta... khụ... khụ... tuổi cao nên một khi bị nhiễm sơn lam chướng khí rất dễ dẫn đến bệnh. Từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-hoang-de/2843114/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.