Đang trong thời khắc nguy cấp thì tin dữ từ thành tây như sét đánh trời quang, lập tức phá vỡ sự ổn định mãi mới tạo được. Một người một ngựa đơn độc chạy giữa con đường vắng, đến trước cửa Hoàng thành mới dừng.
Hoàng cung vắng lặng, chỉ còn ít tên thái giám và đám lính lệ đang nháo nhác bỏ chạy, Kiến Phúc kéo một tên lính lại hỏi:
- Các ngươi tính chạy đi đâu? Mau dẫn ta đi gặp hoàng thượng, ta có việc cần bẩm báo!
Tên lính đứng lại, có chút sợ sệt khi nhận ra người đứng trước mặt, nhưng cũng chỉ thở dài nói:
- Đại tướng quân, ngài cũng mau chạy đi, hoàng thượng và mọi người khi nghe trống báo động đã chạy trước rồi!
Một tên lính đi trước gọi tên đang đứng:
- Có đi không, tên kia!
- Có, có, đợi tôi!
Tên đang đứng trả lời rồi nhìn Kiến Phúc đang rơi vào trầm tư:
- Đại tướng quân, chúng tôi đi trước đây!
"Chạy trước hết rồi sao?"
Kiến Phúc nhìn thanh kiếm, một nỗi sầu không thể hình dung dâng trào lên trong lòng vị tướng đã ngoài tứ tuần này. Tiếng khôi giáp vang lên lộp cộp, Phúc chưa nhìn đã nhận ra đối phương liền hét lớn:
- Huy, cầm thanh gươm này về, tìm mọi cách đưa bố rời khỏi kinh thành, một khắc không được chậm trễ!
- Anh cả, anh tính làm gì? Lính vừa báo về thành tây đã mất, thành nam bị cháy, thành bắc sắp sụp, còn thành đông...
Kiến Huy chưa dứt lời đã bị cảnh tượng trước mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-hoang-de/2843112/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.