Nhìn vẻ mặt của Miko, tôi đoán chừng cô nhóc lại đang suy nghĩ âm mưu chuyện gì đó. Nghĩ vậy, tôi bèn hỏi:
- Miko, em có ý định gì không?
Tình cảnh của chúng tôi hiện tại không được tốt, nếu không phải nói là quá xấu. Từ khi tới nơi này, tôi luôn có cảm giác ngột ngạt, tựa như thế giới rộng lớn chỉ thu hẹp lại trong một ngôi trường, trong cái gọi là giấc mơ. Thêm vào hệ thống nhiệm vụ làm ta bất đắc dĩ phải tới một không gian khác. Hiện tại, lại lạc thêm vào một không gian, ba tầng ép lại khiến tôi có phần bị bức bí đến nóng nảy. Thầm nghĩ muốn mau chóng thoát khỏi đây.
Vì vậy, ánh mắt tôi nhìn Miko càng thêm chăm chú.
Miko xoa cằm, dời mắt nhìn sang ngoài cửa: "Em muốn biết chúng đang kiêng kị thứ gì, chỉ còn cách là tìm cho ra vật đó, trong căn phòng này!" Nói xong, cô nhóc dẫn đầu đi một lượt thăm dò căn phòng.
Chắc hẳn lúc trước bận chăm sóc tôi, nên cả bọn không ai dư thời gian ra dò thám tình hình. Nghĩ đến điểm này, tôi hơi áy náy vì mình làm chậm trễ thời gian. Cử động chân tay một chút, cảm thấy không vấn đề gì, liền lên tiếng đề nghị:
- Chị cũng giúp một phen!
- Chị đừng động, mặc dù em thi triển kỹ năng giúp chị ngăn chặn vết thương. Nhưng không có nghĩa chị có thể tự do đi lại, hiện giờ việc chị cần làm là mau chóng dưỡng thương.
Thanh âm Miko nghiêm túc mà vội vàng như sợ tôi đứng dậy thật, bộ dáng tiểu búp bê căn dặn hệt như một bà cụ non, khác xa với dáng vẻ lạnh lùng mà hoạt bát của cô chị Mika nhà nó.
Tôi thu hồi tầm mắt, nhún vai bất đắc dĩ tỏ vẻ đã biết. Bản thân không muốn gây trở ngại cho mọi người, nên tôi định làm chút gì đó. Nếu Miko đã nói vậy, tôi cũng không cố chấp kiên trì làm gì, nằm tốt một chỗ.
Tina và Kanon nghe theo lời Miko, thử tìm các ngóc ngách xem phát hiện được gì không.
Tôi nhàm chán nằm xuống ngửa đầu hết nhìn trần nhà lại nhìn xung quanh. Bỗng, ánh mắt tôi đụng phải vào một vật treo trên giàn.
Đó là một chiếc sáo ngọc, thân sáo màu ngọc bích mang đến vẻ mát mẻ ôn nhuận, chiều dài vừa phải không quá mức, chất liệu chắc chắn không phải loại bình thường, nếu đặt ở một tiệm đồ cổ thì hẳn thứ này rất đắt giá. Nhưng điều làm tôi chú ý hơn cả, khiến tôi phải nhìn lại vài lần, chính là, thi thoảng trong thân sáo sẽ có một tia khí đen thoát ra, rất nhẹ cũng rất mờ, nếu không để ý sẽ rất dễ dàng bỏ qua. Đến tôi còn phải nhìn lại mấy lần mới dám khẳng định mắt mình không nhìn nhầm.
- Kanon, lấy thử thứ đó giúp tôi!
Kanon trầm mặc đứng gần thứ đó nhất, nên tôi tiện thể nhờ cô nàng. Ánh mắt vẫn không rời khỏi sáo ngọc kia.
Lúc cây sáo được cầm đến tay, tôi không khỏi bất ngờ. Bề ngoại ôn nhuận mát lạnh, ấy vậy mà xúc cảm từ ngón tay lại cảm thấy bỏng rát vô cùng, giống như có một thứ gì nóng bỏng muốn chạy ra thiêu rụi vạn vật.
Hơi nhíu mày, tôi quay đầu lại hỏi Kanon: "Lúc cậu cầm, có cảm thấy gì khác không?"
Cô nàng vừa nãy giúp tôi lấy sáo, nghe vậy có hơi sửng sốt: "Rất bình thường, sao vậy?"
Nghe được câu trả lời, vẻ mặt tôi lại càng nghi hoặc, không chịu được đặt sáo xuống đất một bên vì quá nóng. Tôi hướng Tina và Miko đang loanh quanh cất giọng: "Mọi người lại xem."
Rất nhanh tất cả lại ngồi túm tụm với nhau, tôi đơn giản nói lại một chút, sau đó chỉ vào cây sáo dưới đất, nói với Tina và Miko: "Hai người cầm thử xem có gì khác lạ không?"
Miko không hề chần chừ cầm cây sáo lên nắn nắn ước lượng một hồi, sau đó mới chuyển sang cho Tina cầm. Nhưng Tina vừa cầm, lập tức nhảy dựng thả ra, sau đó xuýt xoa thổi vù vù bàn tay của mình.
Đem biểu tình của họ nhìn vào đáy mắt, tôi lên tiếng: "Có phải Miko thì bình thường, nhưng Tina thì bị bỏng không? Nãy chị và Kanon cũng là như vậy. Xem ra ở đây có người cầm sáo ngọc không bị sao, không biết có ý nghĩa gì."
Bầu không khí lại lần nữa im lặng, Tina vẫn còn bận xoa xoa bàn tay của mình, nhưng miệng vẫn cứ lên tiếng: "Có thể nó biết lựa chọn người thổi sáo, hay là thử thổi sáo xem có xảy ra chuyện gì không?"
Ý kiến hay, tôi thầm khen ngợi. Nhưng vẫn nhìn hai người Kanon và Miko trưng cầu ý kiến, dù gì chỉ là phỏng đoán, người thổi cũng không phải tôi.
Tôi nghĩ có lẽ sáo ngọc này có liên hệ gì đó với đám sâu ngoài kia, hoặc có thể là cả không gian này.
Miko cảm nhận được ánh mắt của tôi, xoè tay bất lực: "Em đâu biết thổi sáo." Sau đó cô nhóc cũng giống tôi, nhìn Kanon.
- Tôi thử xem.
Kanon chần chừ một chốc, tay cầm cây sáo đặt bên miệng.
Tiếng sáo không quá hay, thậm chí có phần phá âm, nhưng giai điệu vang lên lại rất đầy đủ, làm tôi biết được Kanon đang thổi khúc gì.
Một phút hai phút, vẫn không thấy gì phát sinh, khiến tôi chán nản. Chẳng lẽ tôi đoán sai rồi?
Mở miệng định bảo Kanon dừng lại, nhưng bỗng, dị biến hiện ra.
Tia khí đen từ thân sáo mơ hồ toát ra, hoá thành những sợi dây mỏng như cánh ve, cùng nhau đồng loạt hướng ra ngoài. Tina có vẻ tò mò, chạy ra gần cửa, thông qua khe cửa nhìn xem.
Vừa nhìn, cô nàng lập tức thốt lên: "Chúng rút rồi!" Sau đó vui vẻ chạy tới ôm Miko bày tỏ vui sướng.
"Còn không biết phải thổi đến bao giờ, nói không chừng vừa ngừng thổi lũ sâu đó lại xuất hiện." Miko không khách khí đâm một câu, đẩy mặt Tina ra chỗ khác.
Đúng như dự đoán, tôi vui sướng nghĩ. Sau đó ra hiệu cho Kanon đang thổi tạm ngừng lại, tôi muốn xem xem có như lời Miko nói không.
Miko ngồi xuống bên cạnh đỡ tôi, còn Tina thì đã chạy lại ra chỗ khe cửa từ lúc nào. Kanon sau khi dừng liền nhìn cây sáo mình cầm trên tay, vẻ mặt khó dò. Nhưng dáng vẻ đó chỉ diễn ra trong một khoảnh khắc, nên tôi chỉ nhìn thoáng qua, không suy nghĩ nhiều, lập tức hướng ra chỗ Tina chờ đợi kết quả.
Được một lúc, cô nàng dùng biểu cảm đáng thương quay lại nhìn, cọng tóc vểnh lên trên mái cũng rũ xuống y như tâm trạng chủ nhân: "Lại quay lại rồi."
- Em bảo mà!
Miko không có vẻ gì là ngạc nhiên, cô nhóc giống như đã sở liệu trước, nhưng tôi ở gần cô nhóc, vẫn phát hiện được trong mắt Miko xẹt qua một tia thất vọng. Tôi trầm ngâm, ánh mắt di chuyển từ trên người Tina sang cây sáo ngọc. Trong đầu bỗng có một suy nghĩ, cất giọng hỏi Kanon đứng bên:
- Cậu có thể thổi khúc này bao lâu?
- Chắc khoảng... Năm phút đi... Hơi của tôi không nhiều.
Kanon đăm chiêu ước lượng, mới nói ra một đáp án.
Tôi gật đầu, tầm đó cũng rất giỏi rồi. Trước kia tôi từng mua một cây sáo về nghịch thổi, kết quả chỉ trụ được cùng lắm nửa phút, còn không được nổi một dòng nhạc. Thế là từ đó tôi cạch luôn, nghĩ đến Kanon có thể kiên trì năm phút không nghỉ, đáy lòng tôi hâm mộ.
Sau đó, tôi liền quay sang nhìn Miko đang nhàm chán vần vò mép váy của mình, đoạn hỏi: "Không cần thổi hay, em chỉ cần lấy hơi của mình thổi vào như thổi bóng thử xem. Kết quả có giống như Kanon không?"
Còn không quên dùng tuyệt chiêu năn nỉ, tôi nhớ tính cách Miko cũng cứng lắm, không thể dùng giọng điệu sai khiến cô nhóc được.
Quả nhiên, Miko chần chừ một hồi lâu, mới bắt đầu cầm sáo Kanon đưa: "Em nói trước nhé, có chói tai thì mọi người phải chịu." Dứt lời, cô nhóc hít một hơi thật sâu, rồi thổi một hơi thật dài vào cây sáo.
Thời gian tuy không nhiều, nhưng đủ để tôi nghe được một câu reo lên của Tina như thông báo: "Lại rút rồi."
Hoá ra không cần thổi được, chỉ quan trọng người thổi sáo là người nào thôi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]