"Đi trước đi, không cần quan tâm anh." Kansai hướng người vừa hỏi là Tina lên tiếng. Giọng điệu kia, nghiêm khắc chưa từng thấy. Như chỉ xém chút là không nói thẳng ra như kiểu 'mấy đứa đừng làm vướng chân anh'.
"Nếu anh ấy đã nói vậy thì đi thôi, mọi người tất cả theo tôi."
Bên tai nghe được giọng nói bình tĩnh lạ lùng của Sarrchi. Tôi trầm mặc, nhìn Kansai một chút, sau mới theo Sarrchi rời khỏi chỗ này.
Lối đi không dài như tưởng tượng. Theo sự chỉ dẫn của tinh linh Chan Chan, rất nhanh cả bọn chúng tôi đã đứng dưới sân của toà nhà. Cả đoạn đường may mắn không có gì phát sinh.
Tôi nhìn quanh sân rộng, cảm thấy thoải mái hẳn. Bó hẹp trong không gian nhỏ lâu như thế, cuối cùng cũng được hít thở một chút.
Sarrchi dẫn chúng tôi đứng dưới mái hiên gần tầng một toà nhà. Chỗ đó có một bộ bàn ghế đá, mọi người nhanh chóng ngồi xuống nghỉ ngơi.
Nghỉ được một lúc, tôi bỗng nhìn lên tầng hai. Ánh mắt tràn đầy lo âu: "Anh Kansai sẽ không có việc gì chứ?"
"Cậu biết gì về hội học sinh không?" Sarrchi không trả lời vấn đề của tôi, ngược lại hỏi một vấn đề khác.
Tôi cố gắng nhớ lại những thông tin liên quan đến hội học sinh của trường. Chợt nhận ra, hình như mình không biết được tí thông tin nào của họ ở thế giới này. Cũng không thể ỷ vào mình biết họ mà chạy tới bắt quàng làm thân được.
Tôi nhìn Gin, Cherry, Kanon và Tina. Thấy họ cũng là vẻ mặt tò mò giống tôi, xem ra không chỉ có mỗi tôi là không biết gì.
"Là những người giỏi nhất của trường, có quyền lực rất lớn?" Tôi dựa những hiểu biết về hội học sinh của cả thế giới thực và ở đây cộng lại, nói ra.
"Phải" Sarrchi gật đầu, lên tiếng: "Hội học sinh tất cả mười người, dựa theo năng lực mà xếp hạng. Mỗi năm phải trải qua liên tục từng khiêu chiến từng khảo nghiệm, mới có thể giữ vững ghế ngồi đến hiện tại. Mà anh Kansai chính là giữ vị trí thứ hai trong hội học sinh, tương đương năng lực chỉ kém duy nhất một người."
Tôi tròn mắt khi nghe những lời Sarrchi nói, biết là Kansai học trưởng rất mạnh. Nhưng tôi chưa thấy Kansai lộ năng lực quá nhiều, chỉ ấn tượng bởi cách chỉ huy của anh.
"Nếu đã giỏi như thế, vậy cần kiếm người tổ đội làm gì? Còn làm chết nhiều người như vậy?"
Giọng nói của Gin bất ngờ vang lên. Trong giọng nói rõ ràng biểu lộ ra sự bất mãn.
Tôi quay đầu nhìn về cậu. Vẻ mặt Gin mím môi lại, pháp trượng trên tay chống xuống đất, gân xanh nổi lên trên mu bàn tay nắm chặt. Có lẽ cậu cũng chỉ là một người bình thường, chứng kiến nhiều người chết đi như vậy, khó tránh khỏi cảm xúc thất thường.
"Cậu đừng hiểu lầm anh ấy, tính anh Kansai không phải như vậy. Chắc phải có chuyện gì uẩn khúc." Gin vừa dứt lời, Tina liền lên tiếng bênh vực.
Nhưng trái lại, Gin càng lộ vẻ bất mãn hơn: "Có chuyện gì uẩn khúc bằng mạng người hả? Đáng lẽ tôi không nên nhận lời mời tham gia nhiệm vụ này." "Giờ nói đến có tác dụng gì?" Kanon lên tiếng đánh gãy lời nói của Gin.
Mắt thấy mọi người xảy ra mâu thuẫn. Trong lòng tôi khẩn trương, giờ phút này rồi còn nghĩ đến chuyện này. Tôi lập tức quay sang hỏi Sarrchi, người thân với Kansai nhất:
"Cậu có biết lý do vì sao?"
Sarrchi đang cúi mắt nhìn tinh linh Chan Chan đùa nghịch ngón tay mình, nghe vậy chỉ nhướng mày. Một hồi lâu, mới trầm giọng:
"Nội bộ của hội học sinh tôi không biết chính xác, đoán chắc Tina hay đi lại với họ cũng không biết, phải không?" Sarrchi vừa nói vừa đưa mắt, thấy cô nàng Tina đang đấu mắt với Gin. Bị điểm danh, lập tức dùng biểu cảm không hiểu gì nhìn sang.
Sarrchi tỏ vẻ không để tâm, đặt tinh linh Chan Chan cho Cherry bên cạnh trông giữ, cất giọng nói không chỉ cho tôi nghe thấy: "Nhưng tôi biết nhiệm vụ lần này có rất nhiều phần thưởng, một trong số đó chính là phần thưởng một quyển tuyệt kỹ về không gian hiếm có. Mà đổi lại, yêu cầu để mở nhiệm vụ rất hà khắc, thậm chí Kansai phải tự áp chế cấp bậc của mình xuống mới có thể vào được nhiệm vụ lần này."
Tiếng tranh cãi bỗng nhỏ dần, tôi trầm tư ngẫm lại những lời Sarrchi nói, cất giọng: "Nói như vậy, vì học trưởng bị áp chế thực lực nên không thể bảo vệ mọi người chu toàn. Thế này thì cũng không thể trách học trưởng."
"Lúc mời chúng tôi, chỉ nghe nói nhiệm vụ cần mười lăm người ít nhất cấp mười tham gia. Vậy còn yêu cầu nào nữa mà hà khắc?"
Gin từ bất mãn đã bình tĩnh trở lại, nhưng giọng điệu thì vẫn cứ khó chịu.
"Đúng, ít nhất cấp mười tham gia..." Sarrchi gật đầu, giương miệng cười: "Nhưng tối đa chỉ được cấp mười lăm. Thấp nhất cấp mười và cao nhất cấp mười lăm, thế này cũng không tính là hà khắc gì, ở nhiệm vụ nào cũng đều ghi yêu cầu trong khoản đó, để tránh có người gánh đội, và cũng để thực lực mọi người đều xấp xỉ không chênh lệch nhiều. Nhưng hà khắc chính là cấp độ yêu cầu không phù hợp với độ khó nhiệm vụ, không khác gì xông vào chịu chết. Anh Kansai có thể bảo toàn còn mấy người chúng ta, tính cả bản thân anh ấy. Đã là cố hết sức rồi!"
Để dẫn dắt một đội không đủ thực lực xông vào một nhiệm vụ bất khả thi, cần có bao nhiêu nghị lực và quyết đoán?
"Quyển tuyệt kỹ không gian gì kia rất cần thiết?" Tôi nghĩ mãi vẫn không hiểu. Bọn họ giỏi như vậy, chắc chắn mỗi người đều có tuyệt kỹ của mình, cần gì phải xông vào chỗ nguy hiểm tìm một quyển kỹ năng nữa?
Không gian dường như đều im lặng lại, mỗi người có lẽ đều đang suy tư lý giải suy nghĩ của bản thân.
Không biết qua bao lâu, cho đến khi tinh linh Chan Chan ngáp một tiếng nằm cuộn tròn trên đầu Cherry, tay còn ôm quả anh đào trên búi tóc. Thì bỗng nhiên, Cherry chợt bừng tỉnh đứng phắt dậy, làm Chan Chan a một tiếng xém ngã xuống.
Không chỉ riêng Cherry, tất cả mọi người đều đứng dậy đề phòng. Tôi cảnh giác đưa mắt nhìn quanh, tiếng động vừa rồi...
Như để chứng thực mình không nghe nhầm, rất nhanh một hàng điểm đen xa xa xuất hiện trong tầm mắt. Chỉ trong chớp mắt, tôi liền nhìn thấy rõ hình dáng những điểm đen đó.
"Quân đoàn khô lâu!"
Có người trong nhóm kêu lên, khiến da đầu tôi bỗng chốc tê dại. Không phải ba con trong phòng nhảy, cũng không phải năm con gặp được ở hành lang, mà chính là hàng trăm hàng nghìn con rậm rạp túm tụm lại một chỗ, cùng xông về hướng này. Tốc độ không còn chậm chạp, mà nhanh bằng tốc độ của một đứa trẻ con mới biết đi.
Hoảng hốt, sợ hãi, luống cuống. Trong đầu tôi giờ phút này chỉ có trống rỗng.
"Với tốc độ này chỉ chưa đầy mấy phút sẽ tới đây, chúng ta không còn cách nào ngoài trực diện." Sarrchi trầm trọng đứng dậy, thanh âm mang theo một tia bất lực hiếm có: "Chỉ mong anh Kansai có thể thu được mảnh vỡ cuối cùng."
Thu thập đủ mảnh vỡ thủy tinh, có thể tiêu diệt quân đoàn khô lâu. Chính là mục đích chính của nhiệm vụ lần này.
Hiện tại chỉ còn thiếu một mảnh cuối cùng, suy đoán chính là nằm trên người Miko giả. Nhưng giả sử nếu suy đoán đấy là sai, hoặc giả sử anh Kansai không đến kịp... Có rất nhiều giả sử cùng lúc đổ vào đầu tôi.
Không có gì là chắc chắn cả!
Càng không có thời gian để nghĩ!
Sarrchi có lẽ thấy chúng tôi hoang mang, không ai hành động. Cô nàng bất ngờ tháo dải băng trên tay ra, khẩu quyết vừa niệm, lập tức dải băng được kéo dài ra vô tận, lượn sóng lơ lửng trên không trung. Giây tiếp theo liền thẳng tắp cứng nhọn như đao kiếm, xông tới giữa đoàn. Bản thân cô nàng cũng dẫn đầu tiên phong công kích.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]