Dẫu là hai bên đã nhập cuộc, song Trần Bạch Hoàng một bên vẫn còn băn khoăn những lời thét gào ban nãy của hai gã kiếm khách. Dường như câu nói cuối của hai người cũng không ăn nhập với nhau lắm. Ngẫm nghĩ hồi lâu vẫn không hiểu, Trần Bạch Hoàng rốt cục mỉm cười kín đáo, lắc đầu trách mình ngu ngốc, để ý đến quá nhiều điều vớ vẩn. Đúng lúc này, dường như thiếu nữ Đàm Thu Giang ở bên cũng có cùng suy nghĩ với Trần Bạch Hoàng, chỉ là nàng không có lựa chọn trầm mặc mà cất tiếng hỏi Dư Thiên Thu:
" Dư tiên sinh! Hai người họ vừa rồi lời nói có chút lạ. Tiểu nữ thấy nội dung lời nói hai người không liên quan với nhau cho lắm."
Dư Thiên Thu nghe vậy liền mỉm cười nhẹ, ánh mắt có chút mê ly nhìn về Đàm Thu Giang, ôn tồn nói:
" Đàm cô nương có lẽ không biết! Đó gọi là chiêu trò rối loạn nhân tâm đối phương. Chẳng cần biết thực hư lời nói bản thân ra sao, chỉ cần có thể khiến cho đối thủ tâm loạn như ma thì đã được coi là nắm một phần cơ hội chiến thắng rồi."
" Lời nói của Tàn Kiếm nghe có vẻ bóng gió về điều gì đó, tựa như có ý thật. Về phần Phong Lưu Kiếm Khách, ta cho rằng y là đang đánh lạc hướng người xung quanh đây, cũng là để bài trừ đi ẩn ý chất vấn của đối thủ, khiến đối thủ hơi bất ngờ, lầm vào mịt mù khó hiểu."
Đàm Thu Giang được chỉ điểm bến mê, ánh mắt lộ ra đăm chiêu. Im lặng một nhịp,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-giang-ho/355914/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.