Mưa gió mịt mù giữa thảo nguyên, một bóng người siêu vẹo xuất hiện trong màn mưa, trên một đầu vai lộ ra một đầu ô nha co ro ủ rũ đậu yên vị. Xa xôi trong bóng đêm kia, chỉ là tiếng mưa xối xả, tiếng cỏ cây ngả theo gió mạnh. Càng nhìn càng thấy bóng người kia lộ ra vẻ tiều tụy cô độc, tựa như thuyền độc mộc nhỏ giữa đại hải bao la, bất cứ lúc nào đều có thể bị sóng lớn đập vỡ, đánh chìm. Thế nhưng tựa như là mệnh tiểu cường, chiếc thuyền độc mộc nhỏ vẫn lặng lẽ xuôi dòng vượt sóng vượt gió tiến về phương hướng mặt trời mọc.
Đợi thái dương xuất hiện, mây đen sẽ tản, trời sẽ đổi vận sinh cơ...
Thế nhưng trời mới quá canh ba, mưa còn chưa dứt nước, thiếu niên vẫn là cực lực vất vả chống đỡ giữa khoảng trời đất vô định này.
Thiếu niên họ Trần, tên Bạch Hoàng. Vì một câu nói liền sẵn sàng từ bỏ tiệc cơm tạm bợ, vì một khúc ngâm nga mà vội vã rời đi. Nội tâm thiếu niên cho rằng, người ta đã không mặn mà đón tiếp mình, đã lo sợ vì mình mà gặp rủi, vậy thì cũng không nên ở lại lâu. Con người có thể vô tư nhưng không thể ngừng suy nghĩ, thiếu niên dẫu cho cùng cũng đã trải qua một đoạn nhân sinh nho nhỏ, sẽ không dùng ánh mắt vành tai đơn thuần mà đối đãi với lời nói biểu cảm của người khác...
Thời khắc này, Trần Bạch Hoàng tay chân cơ bắp đã thấm mệt, nước mưa cùng gió mạnh khiến cho hàn khí nhanh chóng xâm nhập cơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-giang-ho/355908/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.