Một buổi sớm, trời đổ mưa to, Dương lão ngồi nhàn nhã trên ghế trúc, tay cầm tẩu thuốc quen thuộc, rít từng hơi sảng khoái. Trần Bạch Hoàng ngồi bên cạnh lão đầu, ánh mắt vô hồn nhìn về phía màn mưa, im lặng ngắm đất trời.
Dương lão phế phủ đã tệ đến cực điểm, không ngừng ho khan vì khói thuốc. Thấy vậy, Trần Bạch Hoàng lên tiếng: " Sư phụ! Hay người bỏ hút thuốc đi, nó không tốt cho sức khỏe của người."
" Không sao! Sắp chết rồi, nên hưởng thụ một chút." – Lão nhân cười nhạt, nói.
Trần Bạch Hoàng chỉ biết lắc đầu, rất khó để có thể khuyên răn sư phụ hắn lúc này.
Bích Hải Triều từ trong nhà tranh thất thểu đi ra, ngồi ở bên cạnh hai sư đồ kia, phong thái vô cùng tự nhiên, dường như không quá để ý đến khái niệm chủ khách. Những ngày này, vị kiếm khách đã dần hồi phục, vết thương đã lành lại, chỉ là hắn vẫn chưa có ý định muốn rời đi nơi đây.
Dương lão và Trần Bạch Hoàng cũng lười để bụng, họ đã quen thuộc với việc có người lạ ở trong nhà, không hề cảm thấy bất tiện.
" Dám hỏi tiền bối, không biết người có phải Ma Trảo Long Thánh?" – Bích Hải Triều ngồi ở một bên, lên tiếng.
Dương lão nghe vậy chỉ cười cười: " Ở đây mấy ngày mới nhớ ra lão phu là ai, trí nhớ thật tệ a."
Nghe Dương lão nói kháy, Bích Hải Triều đưa tay xoa mũi, chỉ biết cười trừ, nói: " Kỳ thực mấy ngày trước trong lòng vãn bối có nghi vấn, xong không dám nói vì không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-giang-ho/355875/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.