Tuyết đã tan, đông đã tàn, một mùa xuân mới lại đến trên đầm nước. Thời khắc này, mảnh sơn thủy đã cởi bỏ đi lớp áo trắng lạnh lẽo, khoác lên mình lớp áo xanh của sự sống, xen kẽ là từng nhành hoa khoe hương thắm sắc. Xuân mang theo tiếng chim muông ca hát, vang cả sơn cốc, hòa cùng tiếng gió xuân lồng lộng như báo hiệu sinh cơ đang trở lại sau những ngày tháng ngủ vùi dưới lớp băng giá vô tình.
Giữa đầm nước, có hai thiếu niên đang miệt mài luyện quyền luyện kiếm dưới làn nước mát lạnh. Lúc này, cả hai đang cùng đắm mình trong quyền ý cùng kiếm ý, ánh mắt như lão hổ nhìn mồi, mang vẻ tập trung tuyệt đối, lộ ra vô tận nhiệt huyết của tuổi trẻ,.
Trong đó, thiếu niên cầm kiếm trúc có mái tóc dài để xõa, vẻ mặt tuấn lãng, cả người tràn ngập sắc xuân, mang lại cảm giác sinh cơ bừng bừng, thiếu niên danh tự Trương Thượng Bảo. Thiếu niên còn lại tay không đấm nước, thân thể gầy guộc, mang trên người làn da nhợt nhạt, khuôn mặt mang theo vẻ cô độc tang thương, điểm lên đó là đôi mắt sâu như vô tận thâm uyên, một vết sẹo nằm chéo mắt trái xuất hiện càng khiến cho hắn trở nên vô cùng điêu tàn cùng kém sắc, hắn chính là Trần Bạch Hoàng.
Cả Trần Bạch Hoàng và Trương Thượng Bảo lúc này đều để mình trần, trầm mình trong làn nước đầm lạnh lẽo. Cả hai đều hô hấp thật sâu sau đó lặn ngụp xuống dưới đáy nước, cố gắng vung ra những chiêu thức của bản thân với lực lượng mạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-giang-ho/355873/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.