Hai sư đồ lặng người một hồi lâu, không ai lên tiếng một lời, chỉ nhẹ đặt ánh mắt vào từng cơn gió tuyết. Cả Dương lão đầu và Trần Bạch Hoàng đều có suy nghĩ của riêng mình, thế nhưng thấy Dương lão đầu giữ im lặng, thiếu niên cũng chưa biết nên nói cái gì.
Gót chân Dương lão bỗng xoay lại, men theo đường cũ, trở về căn nhà cũ. Trần Bạch Hoàng cũng nhẹ bước theo sau phụng bồi.
Dường như thấy bầu không khí có chút gượng gạo, chân vẫn từ tốn rảo bước trên thảm tuyết, Trần Bạch Hoàng lên tiếng: " Sư phụ! Võ học của người giống với sư công sao?"
Dương lão lắc đầu, nhàn nhạt nói: " Ngoài một chiêu tụ lực xuất kình phong ' Chưởng Xuất Vô Hối', Long sư chỉ truyền thụ võ đạo người đúc kết cho ta. Công pháp khác đều là người lấy từ Tàng Võ Đồ của Nghị Ma Đường cho ta học. "
" Long sư từng nói, bản thân người cũng là bất đắc dĩ. Lời hứa lúc xuất cốc bắt buộc người phải giấu giếm, không thể đem tinh hoa một đời truyền thụ cho ta."
" Ngẫm lại, năm đó vi sư cũng thật là bất kính. Ban đầu ta không cho là phải, cho rằng là Long sư quá mức bảo thủ, là ma đạo đệ nhất nhân thì việc gì phải ôm ba cái đạo lý thủ tín như ngọc để làm gì. Mãi về sau, khi đã trưởng thành, biết suy nghĩ chín chắn và nhìn nhận xung quanh, ta mới biết là Long sư không muốn ta dính dáng đến Thần Long Cốc, sợ bản thân ta sẽ gặp họa."
Trần Bạch Hoàng nghe đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-giang-ho/355868/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.