Thời gian vốn vô tình, chớp mắt đã cuối năm. Mùa đông mang theo những làn gió tuyết lạnh buốt, bao trùm lên đầm nước cùng cánh rừng trúc cạnh bên. Đầm Di Trạch phong cảnh vốn không quá đẹp mắt so với những nơi khác, nhưng nơi đây lại có rừng trúc quanh năm tốt tươi, đậm màu sự sống, bất kể ngày hạ oi bức khô hạn hay ngày đông lạnh lùng băng giá, từng cành lá xanh vẫn vươn mình tỏa bóng.
Giữa khoảng đất phủ đấy tuyết trắng trong rừng trúc, Trần Bạch Hoàng vẫn say sưa luyện quyền. Thiếu niên đã luyện quyền ở đây từ sáng sớm. Hắn ăn mặc phong phanh, khoác một tấm áo tơi mỏng vá víu nhiều chỗ, khuôn mặt đỏ lên vì lạnh, hơi thở từ từ phả ra những luồng khí màu sương, khắp người tỏa ra một cỗ khí lực nhàn nhạt để duy trì thân nhiệt.
Ngót nghét gần một năm kể từ ngày bắt đầu học võ, Trần Bạch Hoàng đã không còn là tiểu tử mã phu Trần Cơm Trắng khi xưa. Tuy toàn thân vẫn mang dáng vẻ cao gầy, nhưng những bắp thịt rắn chắc đã dần lộ ra, khí lực mạnh mẽ, hơi thở ổn định hơn. Tất cả là nhờ vào sự nỗ lực không ngừng nghỉ, thậm chí là liều mạng của thiếu niên.
Nhớ ngày đó, Dương lão đầu nói thiếu niên sáng sớm sẽ phải ngâm mình trong làn nước lạnh để luyện khí, hắn nghiêm cẩn chấp hành, không dám lười biếng một khắc bất kể nắng mưa hay tuyết phong giá rét. Khi ấy, tiết trời mùa thu còn dịu mát, thiếu niên vẫn có thể từ từ thích nghi với nhiệt độ của dòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-giang-ho/355866/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.