Thấy thái độ Cơm Trắng thay đổi lớn như vậy, Tạ lão cũng chỉ biết thở dài, chẳng biết nói lời nào. Cơm Trắng lấy tay lau nhẹ đi vệt máu trên mặt, tiến tới dìu Tạ lão đứng dậy, bảo trì im lặng.
" Để con đưa Tạ lão cùng chạy."
Tạ lão cũng lười đáp lời. Lão nhân biết lúc này nói lời nào cũng là vô nghĩa, chi bằng im lặng, phó mặc cho số trời. Hai người một già một trẻ dìu dắt nhau từ từ tiến về chỗ hàng rào.
Những tưởng sẽ di chuyển trót lọt, nào ngờ mới đi được đoạn ngắn, một tên kỵ binh Thiên Quốc phát hiện ra hai người, lập tức vung đại đao chém tới. Sắc mặt của Tạ lão cùng Cơm Trắng trầm trọng đến cực điểm, cảm giác bất khả kháng cự ngập tràn não hải hai người. Chiến mã quá nhanh, tên kỵ binh kia cũng không phải kẻ tầm thường, nào có cho họ thời gian kịp trốn. Mắt thấy bản thân đã không kịp né, Tạ lão lấy hết sức bình sinh của mình, quăng Cơm Trắng ra xa, miệng hét lớn: " PHẢI SỐNG SÓT."
Vừa dứt lời, một đường đao vung tới trước ngực Tạ lão, tạo một vết rãnh ăn sâu vào tới tim lão nhân, máu huyết đỏ tươi bắn lên tung tóe. Tạ lão vong mạng, dứt khoát và không hề còn cảm giác đau đớn, nỗi sầu một thuở cũng chìm sâu vào dĩ vãng. Chiếc thuyền về phương đông đã cập Bờ Bên Kia, thế gian sau này vô Tạ Mục.
Ở một bên chứng kiến hết thảy, Cơm Trắng như chết lặng, không thể tin vào mắt mình. Mới một khắc trước hắn còn lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-giang-ho/355855/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.