Thấy bóng người phi thân từ lầu bát xuống, mọi ánh mắt kể cả từ chỗ Cơm Trắng ẩu đả cũng dán mắt về phía người vừa nhảy xuống, không, chính xác là đang khinh công. Người nhảy xuống bận một thân tử bào, gương mặt tuấn lãng, khí chất ngút trời.
Cùng lúc đó tại lầu cửu, lầu cao nhất Vọng Bắc Lâu, một âm thanh già nua vang lên: “ Tiểu Long Xuất Đàm. Tiểu tử này là ai?”
“ Tiền bối biết tuyệt kỹ này.”- lại một giọng nói thanh thúy vang lên.
“ Hừ! Nhớ rất kỹ.”- Âm thanh già nua lại vang lên, mang chút sắc thái khó chịu.
Lại có một giọng nói nữ nhi vang lên: “ Tiểu thư! Là tên sắc phôi lúc nãy.”
Lê Lục Giang từ trên trời hạ xuống trước mặt Cơm Trắng, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía lão giả tên Lỗ Huyên, sau đó lại quét qua đám thiếu niên sau lưng lão giả. Lúc này hắn mới nhếch mép cười cười, nhìn tới mấy viên ngọc bội treo ở thắt lưng mỗi người có điêu khắc hình thù riêng biệt, hắn biết đám người này là ai. Lúc này hắn mới hiểu lý do vì sao đám nhóc này không cố kỵ gì gây ẩu đả như thế, hóa ra cũng là chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng.
Lê Lục Giang hơi quay đầu nhìn lại Cơm Trắng lúc này đang lồm cồm bò dậy, nhỏ giọng ra dấu tiểu hài tử thu gọn đống sách, đứng sang một bên, không cần nhiều lời.
“ Các hạ là ai. Chả nhẽ là người nhà tiểu hài tử kia.”- Lỗ Huyên ánh mắt trầm xuống, lên tiếng.
Lê Lục Giang cũng không có trả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-giang-ho/355841/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.