Tiểu Ô Nha rời khỏi bờ vai nhỏ của Cơm Trắng, bay lượn phấn khích ngoài không trung. Cơm Trắng cười xán lạn, quay lại nói với Lê Lục Giang: “ Giang thúc! Có phải thành trì nào cũng nhiều lầu các cao như vậy không?”
Nghe được Cơm Trắng nói vậy, mấy bàn bên có thiếu niên trạc tuổi Cơm Trắng cười cợt chế nhạo hắn là đồ nhà quê. Cơm Trắng mặc kệ, không để ý, ánh mắt đặt lên người Lê Lục Giang, chờ đợi câu trả lời.
Lê Lục Giang vừa thưởng trà, vừa nói: “ Không phải! Tùy từng nơi, có những thành trấn giàu có, lầu các đồ sộ xuất hiện nhiều vô cùng. Lại có những nơi hơi nghèo một chút, sẽ không có lầu các như vậy. Lầu tháp càng cao, đòi hỏi càng nhiều tiền bạc, nhân lực xây dựng duy trì, chỉ những nơi giao thương mạnh mẽ giàu có như Bắc Biên Thành mới đáp ứng được.”
Nghe Lê Lục Giang ôn tồn giảng giải, Cơm Trắng ồ lên một tiếng, thầm than Lê Lục Giang quả là hiểu biết rộng.
Đúng lúc này, tiểu nhị mang thức ắn sắp ra bàn, toàn sơn hào hải vị, mùi thơm tỏa khắp gian lầu, màu sắc bắt mắt khiến Cơm Trắng nuốt nước bọt không ngừng. Từ thuở cha sinh mẹ đẻ đến giờ, đây là lần đầu tiên hắn được thấy nhiều món ăn ngon bầy trước mắt đến vậy. Tiểu hài tử vội vàng so đũa, đưa cho Lê Lục Giang một đôi, ánh mắt trực chờ. Cơm Trắng chỉ đợi Lê Lục Giang kêu gọi dùng bữa là hắn sẽ ngay lập tức động đũa, dẫu sao Lê Lục Giang cũng là chủ trì bữa ăn này,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-giang-ho/355837/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.