Hoa viên đang độ thu, cây lá bắt đầu ngả màu rụng rơi, màu đất cùng tường hào ẩm sau mưa cũng không thể che đậy hết được vẻ xơ xác tiêu điều của chốn này. Lúc này, Nguyễn Thiềm đang chắp tay sau lưng đi lại trong đình viện giữa vườn, dáng vẻ bồn chồn không yên, tựa như đang đợi ai đó. Một lão giả với chòm râu ngắn, tóc hoa râm, bận trường bào màu tím than vội vã bước vào, chắp tay hành lễ, lấy giọng điệu cung kính nói:
"Đại nhân! Lý đại nhân đã về."
Như được giải thoát khỏi nỗi lo trong lòng, Nguyễn Thiềm thở phào nhẹ nhõm, ra dấu:
"Diêu lão mau chuẩn bị trà."
Lão giả biết ý lập tức lui ra. Đúng lúc này một nam tử mặc áo bào xám trắng nhẹ nhàng bước vào. Nhìn thấy nam tử kia, Nguyễn Thiềm lập tức vội vã nghênh đón.
"Chuyện quá đột ngột, Thiềm tôi không tới kịp, mong đại nhân thứ lỗi."
Nói rồi y quan sát tỉ mỉ nam tử trước mặt, lộ ra thần sắc lo lắng: "Đại nhân bị thương?"
Nam tử lạ mặt không ai khác chính là Lý Văn Tuấn, hắn chậm rãi tiến về phía bàn đá, sau đó nhẹ nhàng xé bỏ lớp dịch dung trên mặt, lạnh nhạt nói:
"Còn tốt! Chưa bị đối phương làm xấu mặt."
Nguyễn Thiềm tỏ vẻ bán tín bán nghi, hỏi: "Thật sự là Thiên Diện Ma Thần? Hắn có lợi hại như lời đồn?"
Lý Văn Tuấn cười lạnh: "Nguyễn đại nhân cho rằng ta không đủ sức cùng hắn so một trận ư?"
Nguyễn Thiềm vội vã đáp: "Thiềm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-giang-ho/3193265/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.