Qua ô cửa sổ, ánh trăng bàng bạc bên ngoài đổ xuống nền nhà qua những song cửa bằng gỗ
Tấm rèm cửa màu xanh nhạt, dưới ánh trăng lại phản ra một màu trắng, tựa hồ như một dải màu trắng đang nhẹ nhàng lay động. Như đang thì thầm. Như đang muốn nói gì đó.
Bỗng nhiên một cơn gió thổi ập đến. Ánh trăng sáng bị che đi bởi một đám mây đen. Cánh cửa sổ đập mạnh vào song cửa, phát ra tiếng rầm rầm.
Tấm rèm cửa xinh đẹp bay phấp phới như thể muốn la hét điều gì đó.
Tiếng nức nở?
Tiếng sợ hãi?
Là hơi thở của sợ hãi!
Ở đâu? Ở nơi nào? Âm thanh kia quen thuộc quá...
"Mẹ ơi...huhu..." một cậu bé tầm ba đến bốn tuổi đang ngồi trong góc phòng. Trên người cậu mặc áo sơ mi trắng và chiếc quần đai chéo ngắn ống. Kết hợp với đôi giày thể thao đời mới.
Cậu bé đang ngồi một mình khóc.
Khóc ư? Vì sao lại khóc?
"Mẹ ơi...huhu..." cậu bé lại gọi mẹ. Tấm rèm cửa vẫn bay, tiếng gió gào rít bên ngoài khiến hai vai cậu có chút co lại vì lạnh.
Cậu bé ôm cánh tay nhỏ nhắn của mình, cố vùi đầu vào hai đầu gối đang co lại.
Trong căn phòng tối không bật đèn, căn phòng rộng lớn nhưng cô độc mỗi cậu bé ngồi thu mình trong góc.
Cậu bé ấy tên Khải Ân.
Mẹ cậu nói, Khải Ân nghĩa là luôn ghi nhớ ân nghĩa. Cũng có nghĩa là phải hiểu đạo lý.
Mẹ cậu nói, cậu là người mà bà yêu nhất trên đời.
Mẹ cậu nói, cho dù là công chúa cao quý của vương quốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-duc/1247727/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.