Chương trước
Chương sau
Trịnh Liệt nghe thấy giọng nói quen thuộc thì có chút bất ngờ?
Tại sao cô ấy lại ở đây? Chẳng phải bây giờ cô ấy nên đang ngủ ở trong phòng mới đúng sao?
Đôi mắt dài hẹp của Trịnh Liệt ngước lên, từ đôi chân trần trắng muốt, đến chiếc váy ngủ với viền ren màu xanh nhạt, đến vùng eo đã có điểm không còn thon thả vì cái bụng đã nhô cao lên một chút.
"Ủa? cô là ai vậy? Quen tôi sao?" Trịnh Liệt nhìn Lâm Vĩnh Túc đang rưng rưng mà hỏi, vô cùng tự nhiên, như thể đây là việc hiển nhiên vậy.
Dù sao hắn trốn ba người kia để quay về thăm Lâm Vĩnh Túc đã là không đúng, bây giờ nếu hắn mà còn vì không thể vứt bỏ tình cảm mà ở lại Trịnh gia luôn, không quay lại đó khiến bọn họ lo lắng thì thật sự là thất đức.
Trịnh Liệt tự cảm thán, mình đúng là người có phẩm chất tốt.
Nghe Trịnh Liệt nói vậy, Lâm Vĩnh Túc nhíu nhíu mày nhìn hắn. Trong hai con mâu đen, dưới ánh đèn chiếu vào càng phát ra long lanh.
"Anh... Anh không nhớ em sao?"
Trịnh Liệt vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên, không lắc đầu cũng không gật đầu, hắn chỉ quay về phía vú Trần đang ở sau lưng mà hỏi: "Vú Trần à. Cô gái này là..." hắn kéo dài chữ là, sau đó còn tranh thủ ở tư thế đó Lâm Vĩnh Túc không thể nhìn thấy, liền nháy mắt, nhướng mày một cái.
Vú Trần thấy vậy, lập tức hiểu ý, tiếp tay "nối giáo cho giặc".
"À thiếu gia, cô gái này là Lâm tiểu thư. Chẳng lẽ cậu cũng quên luôn sao? Trí nhớ cậu thật sự mất đi hết sao? Aizzz..." Vú Trần thở dài một cái.
Xin lỗi Lâm tiểu thư, tôi không thể làm trái lời Trịnh thiếu. Trong thâm tâm, vú Trần tự nói với mình.
"Vú nói vậy là sao?" Trịnh Liệt nhíu mày vẻ không hiểu, sau đó quay người lại: "Chẳng lẽ tôi với cô gái... CÔ LÀM GÌ VẬY?" Đang nói, Trịnh Liệt bỗng hét lớn, hai mắt mở to, nhìn Lâm Vĩnh Túc đang đứng trên lan can.
Dù đây là tầng hai, rơi xuống cũng không đến nỗi bị thương quá nặng, nhưng thật sự là dọa hắn muốn chết rồi.
Tim Trịnh Liệt lần này, không đập trễ một nhịp hay là đập nhanh như trống đánh liên hồi nữa. Mà tim hắn rớt ra ngoài rồi.
"Cô điên rồi. Mau xuống!" Trịnh Liệt giơ tay trước mặt.
"Nói nhanh! Anh đang đùa với em đúng không?" Lâm Vĩnh Túc mếu máo, hai hàng nước mắt đã rơi dài: "Rõ ràng vừa rồi em đã nghe anh với vú Trần nói chuyện với nhau. Rõ ràng anh không bị mất trí nhớ. Vậy thì tại sao lại lừa em?" Vừa nói, Lâm Vĩnh Túc vừa khóc. Nước mắt cứ một giọt lại một giọt thi nhau rớt xuống: "Là anh không yêu em. Là anh không cần con của anh có đúng không?"
Trịnh Liệt không có thời gian suy nghĩ, lập tức nói: "Anh không phải!"
Anh yêu em. Nhưng mà hoàn cảnh không cho phép anh trở lại Trịnh gia.
"Vậy thì nói đi... Tại sao? Hả? Tại sao anh lại muốn rời khỏi đây? Tại sao anh lại giả vờ là không nhớ ra em là ai?" Tại sao chứ?
Lâm Vĩnh Túc vừa nói, thấy Trịnh Liệt vẫn im lặng không nói gì. Một chân cô liền giơ lên không trung, cách bề mặt lan can tầm một xen-ti-met.
"Em điên rồi. Là anh sai. Em mau xuống khỏi đó." Trịnh Liệt căng thẳng, trong lúc nhất thời càng không biết nên nói gì, câu từ cứ lẫn lộn vào nhau: "Ngoan đi. Rồi anh sẽ nói hết tất cả. Được không?"
"Tất cả?" Lâm Vĩnh Túc hỏi lại: "Là những gì?"
"Anh sẽ nói. Anh sẽ nói hết những gì mà em muốn biết." Trịnh Liệt dụ dỗ.
"Không. Em muốn anh nói ngay bây giờ. Nói xong em mới xuống."
"Được rồi. Em muốn nghe anh nói gì?" Anh sẽ nói hết, sẽ không giấu bất cứ điều gì nữa.
Lâm Vĩnh Túc hạ chân kia xuống, đưa tay đặt lên bụng xoa nhẹ như vỗ về, cúi mặt nhìn xuống bụng mình, sau đó nhìn Trịnh Liệt: "Anh nói đi. Anh không mất trí nhớ đúng không?"
"Đúng vậy. Anh không mất trí nhớ." Trịnh Liệt lập tức trả lời.
"Vậy tại sao anh lại lừa em?" Lâm Vĩnh Túc nghẹn ngào hỏi. Hai mắt cô đỏ hoe, hốc mắt tự nhiên nóng bừng.
"Tại vì anh muốn trêu em một chút sau khoảng thời gian xa nhau thôi." Trịnh Liệt nói dối không chớp mắt.
"Nói dối." Lâm Vĩnh Túc cắt ngang: "Rõ ràng là anh không còn yêu em nữa."
"Không có. Anh yêu em. Em là người quan trọng nhất đối với anh." Trịnh Liệt nói chắc chắn, trong ánh mắt nhìn Lâm Vĩnh Túc hiện lên tia kiên định rõ ràng.
Lâm Vĩnh Túc nghe hắn nói vậy thì trong lòng nảy sinh một cỗ ấm áp màu hồng, chớp nhẹ mắt, nhìn hắn, nói: "Thật không?"
Trịnh Liệt gật đầu: "Thật!"
"Vậy... anh định khi nào thì cầu hôn em?" Lâm Vĩnh Túc lau nước mắt, ngón tay trắng xanh thon dài đưa lên lau đi giọt nước mắt đang chảy xuống.
Hả?
Cầu hôn?
Trong đầu Trịnh Liệt bị đơ mất hai giây.
Sao đang dụ dỗ cô không nhảy xuống, mà hiện tại hắn lại có cảm giác là mình đang bị dụ dỗ ngược nhỉ?
"Chỉ cần em muốn, ngay bây giờ anh sẽ cầu hôn em."
Nói xong, Trịnh Liệt đưa tập hồ sơ cho vú Trần phía sau, sau đó quỳ một chân xuống, chân kia nửa quỳ. Trịnh Liệt đưa tay vào bên trong áo khoác dài, lấy ra một chiếc hộp nhỏ hình vuông tinh tế.
Hắn giơ chiếc hộp trước mặt, hướng về Lâm Vĩnh Túc, mở ra: "Vĩnh Túc, anh yêu em. Cả đời này anh chỉ yêu em." Ngừng một lát, Trịnh Liệt đưa mắt ưng sắc dài nhìn Lâm Vĩnh Túc, bạc môi nở nụ cười, nói: "Làm vợ anh được không?"
Lâm Vĩnh Túc ngơ ngác. Cô đứng sững trên lan can, trong mắt vừa hiện lên tia ngạc nhiên, vừa xen lẫn sự vui sướng, hạnh phúc không tả xiết.
Anh ấy... thật sự...
Chiếc nhẫn trong chiếc hộp trang sức tinh xảo được chính ta nhà thiết kế trang sức bậc nhất Simon Vinsent tự tay thiết kế riêng, là chiếc nhẫn độc nhất và duy nhất trên thế giới. Là thứ mà Trịnh Liệt đã bỏ công chuẩn bị sẵn cho buổi cầu hôn trong được đời.
Nhưng là hắn còn chưa chuẩn bị đủ nến, chưa chuẩn bị đủ hoa hồng, rượu vang, và cả những bản nhạc violon lãng mạn, nhẹ nhàng, du dương nữa.
Aizzz...
Kế hoạch thất bại ngay từ trong trứng nước.
Tay Trịnh Liệt vẫn giơ trước mặt, chiếc nhẫn với viên kim cương màu hồng nhạt vẫn tỏa ra tia sáng lấp lánh. Tim hắn đập thình thịch chờ đợi. Dù là thế nào thì hắn vẫn hồi hộp, hồi hộp nghe câu "Em đồng ý" mà hắn đã từng tưởng tượng vô số lần trong đầu.
"Em đồng ý."
Phụt!
Đèn điện trong khu biệt thự liền đồng loạt được bật sáng. Chiếu sáng hết toàn bộ căn biệt thự rộng lớn.
Tiếp theo đó là những quả pháo giấy được bắn ra, những mẩu giấy đủ màu lấp lánh phóng ra tứ phía. Và những tiếng hò reo phía dưới lầu một:
"Chúc mừng hai người." là giọng của Mạc Thuần Uy.
"Lão tam à, không ngờ cậu lại thuộc chủ nghĩa "thê nô" nặng đến vậy. Tôi thất vọng." giọng của Ninh Kiến Thần.
"..." Trần Bạch Nghiên vẫn giữ nguyên tắc "một lời nói, mười thỏi vàng" của mình, hắn chỉ đứng yên nhìn lên lầu hai.
"Chúc mừng Trịnh thiếu... Chúc mừng Lâm tiểu thư......" Mấy người hầu nữ trong Trịnh gia hùa nhau đồng thanh hô to.
Trịnh Liệt nhíu mày, vẫn không hiểu gì. Hắn nhìn vú Trần, ánh mắt như muốn hỏi: chuyện gì đang diễn ra vậy?
Vú Trần nhún vai, bà cũng không biết.
Trịnh Liệt lại nhìn Lâm Vĩnh Túc đã nhảy xuống khỏi lan can. Đứng trước mặt hắn, với nụ cười rạng rỡ, trong đó, có rất nhiều hạnh phúc: "Trịnh Liệt à... Thực ra, ba người bọn họ vừa nói hết với em rồi. Bên dưới là rất nhiều nệm, mọi người đã chồng rất nhiều lớp nệm lên nhau, cao đến tận lầu hai luôn nên em không có nguy hiểm gì hết. Em đã lừa anh đấy. Em..."
Trịnh Liệt đứng dậy, bước lại Lâm Vĩnh Túc. Sau đó ôm cô thật chặt vào lồng ngực mình. Cằm hắn đặt lên đỉnh đầu cô, nhẹ hôn lên mái tóc cô: "Đồ ngốc. Anh đã rất sợ đấy."
Lâm Vĩnh Túc còn đang bất ngờ vì cái ôm của hắn, lại nghe được câu nói này, trong tim cô tràn ra những cảm xúc ngọt ngào không nói nên lời.
"Anh mới ngốc. Anh mới là đồ ngốc. Trịnh Liệt ngốc. Bắt em chờ lâu như vậy, không sợ em chết vì buồn sao?"
"Em không chết được đâu."
"Tại sao?"
"Vì anh còn chưa cầu hôn em."
"Ý anh là sau khi cầu hôn em có thể chết?"
"Vẫn chưa! Anh còn chưa cưới em về."
"Vậy sau khi cưới thì sao?"
"Làm sao đây? Anh cần đủ một đội bóng."
"Để làm gì?"
"Để đấu với đội nhà Ninh Kiến Thần."
"..."
Hoàn! 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.